Đáng tiếc, đối với tâm tình hoảng sợ của Hậu Thổ, Diệp Hiên hoàn toàn không có chút cảm xúc gì, hai mắt hắn chỉ híp lại nhìn về phía Hậu Thổ nói:
- Món nợ giữa chúng ta đã kết thúc, từ nay về sau chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, nhưng bổn đế hy vọng ngươi có thể tiêu dao tự tại, nếu vừa rồi thành Thánh đã ngã xuống, đây chắc cũng không phải la điều mà Hậu Thổ ngươi muốn nhỉ?
Đe dọa, Đe dọa trần trụi.
Đây chính tư thái của Diệp Hiên lúc này, cũng khiến cho khuôn mặt Hậu Thổ đỏ bừng, Luân Hồi thánh quang ầm ầm bộc phát, nhưng cũng không hề ra tay với Diệp Hiên.
- Vu tộc vì ngươi mà quật khởi, vậy cứ ngoan ngoãn che chở Vu Tộc, chỉ là bổn đế ta muốn nói cho ngươi, Thượng cổ Yêu đình đã thần phục ta, từ nay về sau yêu tộc sẽ do bổn đế che chở, ngươi tốt nhất đừng kêu Vu Tộc làm khó bọn họ nữa, nếu không....
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, chỉ là hắn nói đến đây cũng không nói tiếp, hiển nhiên lời nói phía sau cũng không cần phải nói nữa.
- Đi thôi.
Diệp Hiên bỗng nhiên xoay người, sải bước đi ra ngoài Hậu Thổ cung, điều này cũng làm cho hai đại Yêu Đế cùng hơn một ngàn đại yêu giật mình đi theo, cảm giác mọi chuyện mà mình trải qua đều không hề có thật.
Lúc này.
Hai tay Hậu Thổ nắm chặt, nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Hiên rời khỏi, sắc mặt nàng đỏ lên không thôi, nàng muốn nói cái gì đó:
Nàng càng muốn ra tay trấn áp Diệp Hiên, nhưng cuối cùng vẫn để Diệp Hiên rời khỏi, không hề có ý định ngăn cản.
- Hay cho một tên Diệp Hiên, hay cho một Diệp Thiên Đế, là Hậu Thổ ta xem thường ngươi.
Hậu Thổ thở dài, giống như vào giờ khắc này nàng già nua đi rất nhiều, vẻ mặt chua xót hiện ra trên mặt nàng.
Hôm nay Diệp Hiên bày ra tu vi, quả thực khiến cho Hậu Thổ chấn động, càng sinh ra lòng kiêng kỵ cực lớn đối với Diệp Hiên, đáy lòng sinh ra một loại cảm giá gọi là sợ hãi.
Hậu Thổ cũng không phải sợ hãi với tu vi của Diệp Hiên, dù Diệp Hiên có tu vi không kém nàng, nhưng Diệp Hiên cũng không giết được nàng, tu vi của hai người cũng chỉ sàn sàn như nhau.
Thật ra chuyện chân chính khiến Hậu Thổ sinh ra sợ hãi đối với Diệp Hiên chính là thủ đoạn của hắn, còn có phương pháp làm việc thần bí khó lường kia.
Hậu Thổ chỉ cảm thấy mình giống như một con khôi lỗi, một con rối bị Diệp Hiên khống chế, loại cảm giác này đột ngột xuất hiện ở đáy lòng nàng, mà nỗi sợ hãi của nàng đối với Diệp Hiên cũng từ đó mà đến.
Ba vạn năm trước, nàng vốn không có khả năng thành Thánh, là Diệp Hiên bỗng nhiên đưa Hồng Mông Tử Khí cho nàng, mới để cho nàng trở thành Thánh Nhân.
Hồng Mông Tử Khí, đây chính là chí bảo làm cho người ta thành Thánh, nhưng hết lần này tới lần khác Diệp Hiên đưa cho nàng, chẳng lẽ Diệp Hiên không thể dùng Hồng Mông Tử Khí thành Thánh sao, vì sao hắn lại muốn làm như vậy?
Sau ba vạn năm, khi Diệp Hiên lần nữa xuất hiện ở trước mặt nàng, đối phương dù chưa thành Thánh, nhưng lại có được tu vi không kém nàng.
Diệp Hiên đang mưu đồ một chuyện chấn động nào đó, đây chính là cảm giác trực quan nhất của Hậu Thổ, hắn không chỉ tính kế mình, có lẽ còn tính kế các Thánh Nhân khác.
Sởn cả tóc gáy, cả thể xác lẫn tinh thần đều run rẩy, khi Hậu Thổ nghĩ đến khả năng này, cả người nàng đều như rơi vào trong hầm băng, trong nội tâm hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
- Tu vi không thông thiên triệt địa, Diệp Hiên hắn há dám đi tới nơi này, chỉ sợ Bổ Thiên Thịnh Hội mở ra, Diệp Hiên này sẽ thanh toán món nợ trước kia với Nữ Oa, loại chuyện này ta tuyệt đối không thể tham gia vào trong.
- Hơn nữa hiện giờ tu vi của Diệp Hiên không kém Thánh Nhân, Thông Thiên Giáo Chủ còn có quan hệ tốt với hắn, nhìn tình hình phía trước, hắn chắc chắn sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn, tam giới sẽ phải rung chuyển, ta chỉ cần yên lặng quan sát mọi chuyện là được.
Hậu Thổ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lẩm bẩm một mình.
......
Một ngôi sao khô héo, ánh sao đầy trời rơi xuống, Diệp Hiên chắp tay mà đứng, hai đại Yêu Đế cùng hơn một ngàn đại yêu khom người sang một bên, ánh mắt mỗi người nhìn về phía Diệp Hiên đều tràn ngập vẻ kính sợ.
Con người chính là như thế, cường giả luôn được người ta tôn trọng, khi Diệp Hiên dẫn bọn họ đòi lại Hỗn Độn Chung từ trong tay Hậu Thổ, hơn nữa còn dùng một kích đánh bay Hậu Thổ, điều này cũng hoàn toàn đặt ra hình tượng vô biên của Diệp Hiên.
- Thiên Đế, hôm nay ngươi ra tay, vậy Hậu Thổ nhất định sẽ ghi hận trong lòng, chẳng lẽ ngài không sợ nàng sẽ tiết lộ hành tung của ngài cho Nữ Oa guyên Thủy sao?
Đế Tuấn nghi ngờ nói.
- Hậu Thổ có thể ẩn nhẫn ở địa phủ lâu như vậy để mưu đoạt Thánh vị thứ bảy, điều này cũng chứng tỏ nàng là người thông minh, nàng sẽ không làm như vậy, bởi vì sẽ sinh ra mối thù với ta, hơn nữa còn sẽ cuốn nàng vào trong cuộc chiến Thánh Nhân, nàng vẫn chưa ngốc đến mức đó.
Diệp Hiên mỉm cười giải thích.
Hiển nhiên, Diệp Hiên đã tính toán kỹ càng mọi chuyện, nếu không hắn cũng không có thể nào xuất hiện ở trước mặt Hậu Thổ.
Nói một câu thẳng thắn nhất, Hậu Thổ có thể thành Thánh hay không đều nằm trong tay hắn, nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này Diệp Hiên cũng có thể tính toán, vậy hắn cũng không thể nào có được tu vi này hôm nay.
Hai đại Yêu Đế hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tự tin toán ra từ người Diệp Hiên, tinh thần hai đại Yêu Đế chấn động, càng cảm giác mình quyết định đi theo Diệp Hiên chính là lựa chọn cực kỳ thích hợp.
- Thiên Đế, có một câu ta không biết có nên hỏi hay không.
Đông Hoàng Thái Nhất chần chờ một chút, sau đó thăm dò ra tiếng nói.