Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 131 - Chương 131 - Một Câu Chuyện Cũ (1)

Chương 131 - Một câu chuyện cũ (1)
Chương 131 - Một câu chuyện cũ (1)

Đáng tiếc, không chờ Nam Cung Minh trả lời, video lại chuyển động, cho đến khi khuôn mặt Diệp Hiên xuất hiện ở trong mắt Nam Cung Thiên, trực tiếp làm cho sắc mặt Nam Cung Thiên đại biến, đôi mắt càng bỗng nhiên mở to hơn.

- Diệp Hiên?

Nam Cung Thiên hoảng sợ hét lớn.

- Sách sách sách. Nam Cung gia chủ, ông đây là đang chuẩn bị rời khỏi Hạ quốc sao?

Trong điện thoại, Diệp Hiên mỉm cười, đưa camera điện thoại nhắm ngay đám người Nam Cung gia, mà sau khi Nam Cung Thiên nhìn thấy đứa cháu gái ngã trong vũng máu, hắn cắn chặt đôi môi khô khốc, càng là không cầm được mà rơi nước mắt.

- Diệp Hiên, cái tên ác ma này, mày không hề có chút nhân tính nào sao?

Nam Cung Thiên hét đến khàn cả giọng.

Đáng tiếc, trong điện thoại, đối với tiếng gào thét của Nam Cung Thiên, Diệp Hiên lại nhìn như không thấy.

Thời khắc này số lượng lớn người của Nam Cung gia đang quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, Thị Huyết Ma Kiếm ở trong tay Diệp Hiên, cái thân kiếm màu đỏ sặc sỡ kia tựa như muốn chém giết thu gặt tính mệnh của đám người ở đây.

- Tôi rất ngạc nhiên, giữa mạng của ông và người nhà của mình, ông sẽ lựa chọn ra sao đây?

Diệp Hiên bước chậm đến trước mặt đám người Nam Cung gia, nụ cười tàn khốc càng hiện lên trên khuôn mặt hắn.

- Diệp Hiên, tôi cầu xin cậu, tôi cầu xin cậu, cậu đừng thương tổn bọn họ, mặc kệ cậu có điều kiện gì, tôi cũng đều có thể đồng ý.

Thời khắc này Nam Cung Thiên giống như đã già hơn mười tuổi, trên khuôn mặt càng treo đầy nước mắt, không ngừng khẩn cầu Diệp Hiên.

- Sách sách sách, cái này không giống như tác phong của Nam Cung gia chủ cho lắm nhỉ? Trước đây ông phát động đạn muốn giết tôi nhưng là được ăn cả ngã về không, hận không thể khiến cho tôi chết không có chỗ chôn sao?

Diệp Hiên tàn khốc mỉm cười nói.

- Diệp Hiên, đến cùng là cậu muốn thế nào?

Nam Cung Thiên đã bị Diệp Hiên hành hạ có chút điên, hiện tại trong lòng hắn càng hối hận không gì sánh được, nếu như sớm biết có kết cục của hôm nay, hắn làm sao lại trêu chọc Diệp Hiên?

Đáng tiếc, thế giới này không có thuốc hối hận, mặc dù hiện tại Nam Cung Thiên vô cùng hối hận, nhưng hiện thực ở trước mắt đang nói với hắn, người nhà của hắn cũng sẽ phải chết ở trong tay Diệp Hiên.

- Trong vòng mười phút, tôi muốn ông lập tức xuất hiện ở trước mặt của mình, nếu không thì mỗi qua một phút tôi sẽ giết một người, nếu như sau mười phút tôi cũng không thấy ông đến, vậy tất cả người nhà Nam Cung, toàn bộ đều sẽ biến thành người chết.

Diệp Hiên rất bình tĩnh, nhưng nghe vào trong tai Nam Cung Thiên, lại làm cho hắn có một loại cảm giác lạnh đến tận xương tủy vậy.

- Ông không thể đi, nếu như ngươi đi, ông cũng sẽ chết.

Lúc không biết gì, người đàn ông mặt quỷ lại xuất hiện ở bên cạnh Nam Cung Thiên, âm thanh cực kỳ âm trầm.

Làm sao Nam Cung Thiên không biết kết quả mình xuất hiện ở trước mặt Diệp Hiên cho được?

Thế nhưng tất cả người nhà Nam Cung đều ở trong tay Diệp Hiên, nếu như hắn thật không làm theo lời Diệp Hiên nói, chỉ sợ những người này sẽ phải chết ở trong tay Diệp Hiên.

- Một phút đã qua.

Chợt!

Trong điện thoại truyền đến giọng nói bình thản của Diệp Hiên, cũng trong nháy mắt làm cho Nam Cung Thiên từ trong suy nghĩ giựt mình tỉnh lại, bay thẳng đến nhìn lại điện thoại.

- A!

Một giọng nữ hoảng sợ truyền đến, chỉ thấy Diệp Hiên bước chậm đi tới trước một người quý phụ trung niên, khuôn mặt nổi hiện lên nụ cười quỷ dị nhìn về phía Nam Cung Thiên nói:

- Đây là vợ của ông, đúng chứ?

- Không được... Không được... Tôi cầu....

Đáng tiếc, không đợi Nam Cung Thiên lên tiếng khẩn cầu, trong mắt Diệp Hiên đã xẹt qua một tia vô tình, một kiếm chém ra, máu tươi thê diễm nở rộ, một bộ thi thể không đầu cũng yếu đuối ngã xuống chân của hắn.

- Mẹ!

- Dì ơi!

- Chị!

Trong điện thoại truyền đến rất nhiều tiếng kêu bi thương thảm thiết, Nam Cung Thiên thấy một màn như vậy, cả người lập tức xụi lơ trên mặt đất, một đường máu đỏ càng theo khóe miệng không ngừng tràn ra, hiển nhiên đây là do bi thống quá lớn mà tạo thành.

- Tên súc sinh này... Súc sinh...

Khóe miệng Nam Cung Thiên nhuốm máu, âm thanh khàn khàn mà sợ run.

Đạp —— đạp —— đạp.

Diệp Hiên nâng cuốn gia phả Nam Cung gia lên, đang bước chậm về phía trước, cho đến khi đi tới bên cạnh một người con gái, Thị Huyết Ma Kiếm để ở ngực người này, hắn lại nhìn về phía camera, nói:

- Nam Cung Thư, con gái thứ ba của ông, kế tiếp chết chính là cô ta.

- Tắt video đi, lập tức rời khỏi Hạ quốc cho tôi.

Nhìn kinh khủng thủ đoạn của Diệp Hiên trong video, người đàn ông mặt quỷ căng thẳng cả người, càng lên tiếng gầm nhẹ nói với Nam Cung Thiên.

Đáng tiếc, thời khắc này Nam Cung Thiên sớm đã rơi vào trong bi thống vô tận, hắn không nhìn đến cảnh cáo của này, lên tiếng cầu khẩn nói với Diệp Hiên:

- Không được, không được, tôi lập tức lên đường đi gặp cậu.

- Đã đến giờ.

Như vong hồn gõ chuông tang, lại tựa như Diêm La câu hồn, giọng Diệp Hiên rất bình tĩnh, nhưng một sinh mạng lại mất đi.

- Ba, cứu con... Mau cứu con... con không muốn chết...

Phốc!

Một kiếm xuyên tim, máu tươi phun ra, không đợi Nam Cung Thư nói xong, người này đã trực tiếp xụi xuống trên mặt đất, đôi mắt trợn to lại nhìn qua video điện thoại thẳng tới Nam Cung Thiên.

- Con gái... con gái của tôi!

Nam Cung Thiên rơi lệ đầy mặt, lên tiếng khóc không thôi.

- Ông còn tám phút, ông vẫn có thể tiếp tục lại khóc một hồi.

Diệp Hiên bình thản lên tiếng, bước chậm đi tới trước người một gã cô gái, cũng là con gái thứ hai của Nam Cung Thiên.

- Không được... Không được... Tôi sẽ đi gặp cậu ngay bây giờ.

Nam Cung Thiên đã bị Diệp Hiên bức cho điên, nhanh chóng quát ầm với người điều khiển máy bay:

- Cất cánh, lập tức cất cánh cho ta.

Bình Luận (0)
Comment