Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 132 - Chương 132 - Một Câu Chuyện Cũ (2)

Chương 132 - Một câu chuyện cũ (2)
Chương 132 - Một câu chuyện cũ (2)

Răng rắc!

Chợt, người đàn ông mặt quỷ trực tiếp bóp nát điện thoại Nam Cung Thiên, sau đó lại trợn mắt nhìn Nam Cung Thiên nói:

- Cái tên ngu ngốc này, nếu ông đi, không chỉ có ông sẽ chết, Nam Cung gia các người cũng không sống được.

- Cút, cậu cút ngay cho tôi, cậu biết, tôi có thể sống, nhưng tôi đã già rồi, cũng đã không thể sinh con nối dõi, nếu như bọn họ chết hết, tôi tự mình sống trên đời này thì còn có ý gì?

Nam Cung Thiên run rẩy gầm hét lên.

- Antal, tôi cầu xin cậu, xin cậu hãy giúp tôi một lần, đây là mật mã ngân hàng Nam Cung gia gửi ở hải ngoại, tất cả gia sản của tôi, toàn bộ tặng cho cậu, xin cậu hãy giúp tôi một lần.

Nam Cung Thiên run rẩy lấy ra một tấm thẻ đen, không ngừng khẩn cầu.

Nhìn Nam Cung Thiên khóc lóc thảm thiết, người đàn ông mặt quỷ nắm chặt hai tay, đôi mắt cực kỳ âm trầm, hắn liếc mắt nhìn Nam Cung Thiên, sau đó lại tiếp nhận tấm thẻ đen kia, nói với người điều khiển máy bay:

- Đưa ông ta đi Nam Cung gia.

Một lệnh vừa ra, chiếc trực thăng chậm rãi bay lên, thẳng đến Nam Cung gia.

- Boss, lần này hắn đi chắc chắn phải chết, nhất định sẽ bại lộ hành tung của chúng ta.

Một gã đàn ông ngoại tịch lo lắng nói.

Người đàn ông mặt quỷ nhìn Nam Cung Thiên áp chế ngồi trên ghế, trong mắt xuất hiện một tia thâm thúy, nói:

- Mày biết ai là kẻ đáng sợ nhất không?

- Boss, ngài nói cái gì?

Người kia nghi ngờ nói.

- Trên thế giới có hai loại người đáng sợ nhất, loại người thứ nhất, người mang chính nghĩa, đại nghĩa sở chí, cho dù bỏ mình cũng không oán không hối. Loại người thứ hai, người máu lạnh vô tình, vì để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, dù cho giết hết người trong thiên hạ, trong lòng cũng sẽ không có chút hổ thẹn nào, mà Diệp Hiên chính là loại người này, hắn mới là kẻ đáng sợ nhất.

- Chúng ta... Chúng ta đắc tội một người không nên đắc tội.

Giọng của người đàn ông mặt quỷ đau khổ tột cùng, khí tức quanh người hơi lộ ra chán chường, hắn tự nhận mình cũng là một người lòng dạ độc ác, nhưng so với Diệp Hiên, hắn chẳng qua cũng chỉ là Tiểu Vu thấy Đại Vu.

- Phân phó mọi người, căn cứ này không thể ở nữa, mệnh lệnh toàn thể nhân viên rút lui đến căn cứ thứ hai.

Người đàn ông mặt quỷ từ trong nỗi lòng đau khổ tỉnh lại, trực tiếp ra lệnh với người kia.

- Vâng, Boss.

Người đàn ông ngoại quốc nhận lệnh, chỉ là người đàn ông mặt quỷ lại lần nữa nhìn về phía Nam Cung Thiên, trong mắt xuất hiện một sự ngẩn ngơ.

...

Nam Cung gia.

Trong không khí phiêu đãng mùi máu tanh nồng nặc, sáu bảy bộ thi thể nằm ngang ở trên mặt đất, cảm xúc hoảng sợ cực lớn kéo dài ở Nam Cung gia, giống như Diệp Hiên, Nam Cung Thiên dây dưa mỗi một phút, hắn sẽ giết một người, dù sao Diệp Hiên cũng tự nhận mình là một người nói lời đáng tin.

Lúc đầu, người của Nam Cung gia tức giận mắng đến chói tai, nhưng đến bây giờ lại tĩnh mịch không nói gì, mỗi người đều là sợ hãi tuyệt vọng, vì Diệp Hiên ở trong mắt bọn họ đã không phải là người, mà là một tên ác ma máu lạnh tàn khốc.

- Ba ba, con sợ!

Một giọng trẻ con non nớt truyền đến, chỉ thấy đứa bé núp trong lòng ở Nam Cung Minh, căn bản không dám nhìn Diệp Hiên.

- Không sợ, không sợ, ông con sẽ lập tức sẽ đến cứu chúng ta.

Nam Cung Minh run giọng dỗ dành đứa nhỏ, chỉ là lực lượng rõ ràng không đủ, trong mắt càng tuyệt vọng.

Nhìn một màn trước mắt này, sắc mặt Diệp Hiên vẫn không thay đổi, chỉ là đôi mắt như cổ đàm thâm thúy, hắn bước chậm đi tới chỗ cha con Nam Cung Minh.

- Cô bạn nhỏ, đến đây, cho thúc thúc ôm một cái.

- Diệp Hiên, cậu đừng đụng đến con của tôi.

Nam Cung Minh hoảng sợ hét to hơn, hắn gắt gao ôm lấy con mình, làm sao cũng không chịu buông ra.

Đáng tiếc, Nam Cung Minh chẳng qua cũng chỉ là một con người, làm sao có thể ngăn cản Diệp Hiên, dưới ánh mắt lạnh lùng của mình, Diệp Hiên trực tiếp lấy được đứa trẻ trong tay Nam Cung Minh.

- Ô ô ô! Kẻ xấu buông ta, buông tôi ra.

Đứa trẻ lên tiếng khóc, không ngừng đấm đá Diệp Hiên, hiển nhiên bị hành động của Diệp Hiên dọa cho sợ.

- Cô bạn nhỏ, nói cho thúc thúc, con tên là gì?

Diệp Hiên ôn nhuận mỉm cười, nhưng rơi vào trong mắt đứa trẻ này lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tái nhợt đi, tay chân không ngừng đấm đá cũng trở nên an tĩnh lại.

- Tôi... Tôi tên Nam Cung Chí.

Đứa nhỏ run rẩy nhỏ bé trả lời.

Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, ánh mắt cũng càng thâm thúy lên, không biết hắn đang nói cho đứa trẻ này nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe, nói:

- Ta có một câu chuyện, con muốn nghe không?

Không đợi đứa nhỏ trả lời, Diệp Hiên giống như rơi vào trong hồi ức, âm thanh dần dần trầm thấp xuống.

- Ngày trước, có một đứa bé, gia đình nó rất nghèo, năm tuổi đã không có cha, chỉ còn nó và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, đến ngày sinh nhật sáu tuổi, mẹ nó mua về một con cá, cố ý làm món cá chép nó thích ăn nhất để chúng mừng sinh nhật cho nó. Ngày hôm ấy, đứa nhỏ kia thật sự rất vui, từng ngốn từng ngốn ăn thịt cá, cho đến khi thừa lại một đống xương, lúc này mới no nê, mà khi nó đi vào nhà bếp lại nhìn thấy mẹ mình đang yên lặng ăn xương cá còn dư lại của nó.

Nghe chuyện Diệp Hiên kể, đứa trẻ tạm thời quên đi sợ hãi, hiếu kỳ hỏi:

- Sau đó thì sao?

Đôi mắt Diệp Hiên ngẩn ngơ, tiếp tục nói:

- Thời gian qua đi nửa năm, trời đông giá rét, trong cơn gió mua đông rét buốt, đứa nhỏ kia mặc một cái áo mỏng, canh giữ ở cửa một quán cơm, nhìn một gã ác bá từng ngụm từng ngụm ăn thịt cá trên bàn, trong mắt đều là ước ao.

Bình Luận (0)
Comment