- Một con cá chép kho rất nhanh đã bị ác bá ăn sạch, tên ác bá này cũng không có trả tiền, lại được ông chủ cung kính tiễn rời khỏi, chỉ là đứa nhỏ kia nhìn xương cá còn dư lại, chậm chạp không chịu rời khỏi, sau khi do dự, cuối cùng nó cũng chạy vào trong, trộm đống xương cá ấy đi, nhưng lại bị ông chủ phát hiện, đánh đến mình đầy thương tích.
- Hắn... Hắn tại sao lại muốn trộm đồ người khác ăn còn dư lại?
Đứa nhỏ thắc mắc hỏi.
- Bởi vì, hôm nay là sinh nhật mẹ của nó.
Diệp Hiên âm thanh trầm giọng nói.
- À?
Nghe chuyện Diệp Hiên kẻ, đứa trẻ kinh hô thành tiếng, đôi mắt lại thể hiện sự tức giận, nói:
- Ông chủ kia thật là hư.
- Trải qua những lời mắng chửi và đòn roi, ông chủ cũng nghênh ngang mà đi, cuối cùng đứa trẻ này cũng giữ được xương cá trong ngực, chịu đựng đau nhức cả người, cầm về nhà cho mẹ ăn.
Chỉ là, bắt đầu từ ngày đó, đứa trẻ này mới hiểu rõ một đạo lý, người, chỉ có tự mình cố gắng, sống sót ở cái thế giới tàn khốc này, mà người yếu sẽ giống như nó hôm nay vậy, gặp ẩu đả vô tình.
Diệp Hiên nói đến đây, chuyện cũ cũng đã kể xong, chỉ là khí tức đạm mạc vô tình quanh người cũng càng phát ra nồng nặc.
- Thúc... Thúc thúc... chính là đứa trẻ kia sao?
Đứa nhỏ run giọng đặt câu hỏi, giống như đã hiểu rõ chút gì.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không trả lời nó, hắn nhẹ nhàng trả đứa nhỏ tới trước người Nam Cung Minh, trầm giọng nói:
- Tuổi thơ của ngươi không thể nghi ngờ là hạnh phúc, chỉ là Nam Cung gia các người đã đắc tội người không nên đắc tội.
Ở phía chân trời xa xôi truyền đến tiếng cánh quạt, một chiếc máy bay trực thăng bay qua không trung, cho đến dừng sát ở trên thảm cỏ nhà Nam Cung.
Cửa máy bay được mở ra, Nam Cung Thiên lảo đảo đi xuống phi cơ, khi hắn thấy sáu bảy bộ thi thể lạnh như băng trên mặt đất, cả người trực tiếp quỳ xuống ngay tại chỗ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Diệp Hiên, tôi tới, cậu muốn giết thì giết tôi đi, chỉ cầu xin cậu tha mạng cho người nhà của tôi.
Không có tức giận rít gào, không có cuồng loạn la hét, cứ như huyết hải thâm thù Nam Cung Thiên đều đã quên hết, hắn quỳ xuống dập đầu với Diệp Hiên, hy vọng Diệp Hiên có thể động lòng từ bi, buông tha cho người nhà của hắn.
Coong!
Huyết Kiếm khắp trời, sát khí tung hoành, trong ánh mắt tuyệt vọng của Nam Cung Thiên, Diệp Hiên chém ra một kiếm, hơn mười người Nam Cung gia chết thảm ngay tại chỗ.
Máu, máu tươi, máu tươi thê diễm đẹp lạ thường nhuộm dần mặt đất, càng truyền đến âm thanh hoảng sợ tuyệt vọng.
- Vì sao? Vì sao?
Nhìn một màn trước mắt này, Nam Cung Thiên điên cuồng lên tiếng hét lớn, bởi vì hắn chưa từng thấy qua người nào như thế này cả, đối mặt với phụ nữ già yếu và trẻ nít, mà hắn cũng có thể ra tay ác độc.
- Kỳ thực rất đơn giản, nếu như lúc đầu tôi bị đạn nổ chết, Nam Cung Thiên ông cũng sẽ bỏ qua cho người nhà của tôi sao?
Diệp Hiên cầm Thị Huyết Ma Kiếm trong tay bước chậm về phía trước, mỗi một bước của hắn đều có một sinh mệnh biến mất, huyết quang bay tán loạn, kiếm khí thê diễm, chứng minh Diệp Hiên đã hóa thành Tu La Tử Thần, không mang theo tình cảm của con người.
- Cường giả mãi mạnh, người yếu như chó, ông thân là gia chủ Nam Cung gia, mấy chục năm qua người trực tiếp hoặc gián tiếp chết ở trong tay ông, hẳn không phải là con số ít, đạo lý đơn giản như vậy, ông nên hiểu hơn so với tôi mới đúng chứ.
Máu tươi lan ra, lệ khí vòng quanh người, cho đến Diệp Hiên đi tới trước người Nam Cung Thiên, phía sau hắn ngoại trừ cha con Nam Cung Minh ra thì toàn bộ người của Nam Cung gia đều đã chết hết.
- Diệp Hiên, cho dù có hóa thành quỷ, tao cũng muốn ăn thịt mày, uống máu mày.
Như vong hồn trớ chú, lại tựa như lệ quỷ tức giận gào thét, khuôn mặt Nam Cung Thiên vặn vẹo dữ tợn, giống như là ác quỷ bò ra từ trong địa ngục vậy.
- Nhớ kỹ, kiếp sau không nên đụng đến tôi, nếu không thì ông vẫn như cũ, sẽ chết không có chỗ chôn.
Diệp Hiên bình thản lên tiếng, Thị Huyết Ma Kiếm chém xuống, kiếm khí nổ bắn ra đầy trời, ở trong tiếng tru lên thê thảm của Nam Cung Thiên, trực tiếp văng máu khắp nơi, tán lạc trên mặt đất.
- Ba!
- Ông nội.
Cha con Nam Cung Minh lên tiếng kêu khóc, đôi mắt nhìn về bóng lưng Diệp Hiên càng là mang đầy thù hận.
Bỗng nhiên xoay người, không có một gợn sóng.
Diệp Hiên bước chậm đi tới chỗ cha con Nam Cung Minh, cho đến khi trước mặt hai cha con, Diệp Hiên bình tĩnh cắt yết hầu Nam Cung Minh, cũng để cho người này chết đi trong tuyệt vọng.
- Thúc... Thúc thúc... Không được... Không được... Cầu... cầu xin....
Đứa nhỏ lên tiếng kêu khóc, cơ thể lảo đảo lui lại.
Nhìn đứa trẻ trước mắt, khuôn mặt Diệp Hiên vẫn bình thản, âm thanh ấm áp nói:
- Nhóc con, còn nhớ rõ những gì thúc thúc vừa mới kể hay không?
- Nhớ... Nhớ kỹ.
Đứa trẻ run rẩy nhỏ bé lên tiếng.
- Cái thế giới này chưa từng có đúng hay sai, chỉ có là mạnh và yếu, đời này ngươi lỡ sinh nhầm vào Nam Cung gia, hy vọng kiếp sau ngươi có thể có trọn đời bình an hơn.
Một tia kiếm quang đâm thủng trái tim đứa bé, một chút máu đỏ thẫm phun lên mặt Diệp Hiên, hắn cũng không có lau đi, mà là nhìn ánh trăng tàn trên trời cao, trong mắt có thâm thúy cùng cô tịch không nói ra được.
Diệp Hiên tự hỏi, hôm nay hắn lục dục vô tình chém tận giết tuyệt, nhưng vì sao trong lòng lại khó chịu như thế này?
Thương hại đứa bé này sao? Hay hoặc là trong lòng dâng lên trắc ẩn.
Một chút, chỉ thiếu một chút, Diệp Hiên có thể cảm nhận được, vừa rồi hắn thiếu chút nữa thì đã không có nhẫn tâm xuống tay.
- Tâm ma sao?
Diệp Hiên nỉ non tự nói.
- Nhưng nếu là tâm ma, vì sao ta không có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma?
Diệp Hiên không hiểu được.