- Hai môi Cố Thanh Huyền khẽ cắn, có chút khẩn trương nhìn về phía Diệp Hiên.
- Không phải.
Diệp Hiên khẽ lắc đầu nói.
- Vậy ngài Đại La Kim Tiên?
Cố Thanh Huyền có chút thất vọng nói.
- Ta không phải tiên nhân.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Vậy ngài thế nào cũng không phải Thánh nhân?
Cố Thanh Huyền bĩu môi nhỏ nhắn, có chút giận dỗi nói, sao mình nhận một sư tôn thích giả vờ thần thần bí bí không biết.
- Thánh nhân?
Diệp Hiên cười khinh miệt, hắn nhìn xuống cả ngọn Bất Chu sơn, thì thầm.
- Ba trăm vạn năm trước ta đã vượt qua Thánh nhân, nhìn khắp tam giới thiên địa cũng chỉ có Hồng Quân có thể cùng ta đánh một trận.
- Ngươi khoe khoang.
Cố Thanh Huyền đầu tiên ngẩn ra, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không ngờ mình lại bái một kẻ lừa đảo làm thầy.
- Không được, ta muốn đi tìm yêu tộc đại đế, ta còn muốn học tập bản lĩnh thông thiên báo thù cho sư tôn, về sau ngươi không cần gạt người.
Sắc mặt Cố Thanh Huyền phức tạp, sau đó rời khỏi nơi này.
- Nơi này đã là đỉnh Bất Chu sơn, yêu tộc đại đế mà ngươi muốn tìm nhất định sẽ tới nơi này.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- A?
- Nơi này chính là đỉnh Bất Chu sơn?
Cố Thanh Huyền kinh ngạc lên tiếng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần của Cố Thanh Huyền, Diệp Hiên khẽ lắc đầu, nha đầu này cùng Cố Hiểu Hiểu năm xưa quả thực giống nhau như đúc, ngay cả thần thái nói chuyện cũng giống.
- Ngươi nhìn, bọn họ đã tới, chỉ là không biết Yêu tộc Đại Đế ngươi nói có ở trong đó hay không.
Diệp Hiên chỉ vào sơn mạch phía dưới khẽ cười nói.
Quả nhiên.
Vô số bóng dáng đang dọc theo vách núi trèo lên đỉnh Bất Chu sơn, chỉ hơn mười hơi thở qua đi, tất cả đều đi tới đỉnh núi, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Diệp Hiên cùng Cố Thanh Huyền, không khí xung quanh đột nhiên trở nên trầm trọng.
- Ngươi là ai?
Nhật Nguyệt Song Tinh nhướng mày nhìn về phía Diệp Hiên, không ngờ có người đi tới nơi này trước bọn họ một bước.
- Mặc kệ ngươi là ai, nơi này không phải là nơi ngươi nên đến, còn không mau rời khỏi?
Yêu tộc Đế Tử lạnh lùng quát lớn.
- Thú vị, bổn vu lại nhìn không ra tu vi của ngươi?
Vu Tộc Thần Tử có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệp Hiên.
- Không biết các hạ là thần thánh ở đâu?
Một vị thanh niên quỷ tu híp đôi mắt lại hỏi.
Thật không may.
Diệp Hiên căn bản không nhìn thẳng những người được gọi là thiên kiêu hậu thế này, hắn chỉ nhìn cả ngọn Bất Chu sơn, quanh thân tràn ngập một tia khí tức thê lương.
- Chúng ta... Chúng ta hãy đi thôi... Bọn họ chính là thiên kiêu của các tộc...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Huyền tái nhợt, len lén túm lấy góc áo Diệp Hiên.
- Xem ra tiểu nha đầu ngươi biết chúng ta?
Thái Âm tiên tử cười khanh khách nói.
- Vị huynh đài này, không biết sư thừa nơi nào?
Thanh niên quỷ tu vẫn thăm dò, bởi vì lúc hắn nhìn thấy Diệp Hiên, trong lòng luôn có một loại cảm giác thấp thỏm bất an.
- Nơi này chôn vùi rất nhiều bộ hạ của ta năm xưa, các ngươi không nên quấy rầy bọn họ ngủ say, từ đâu tới thì về chỗ đó đi.
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng.
- Xem ra ngươi cũng là muốn Hồng Mông Tử Khí?
Thái Dương Tinh Quân cười lạnh.
- Ta chỉ cho các ngươi mười hơi thở thời gian để suy nghĩ, nếu sau mười hơi các ngươi còn không rời khỏi, vậy toàn bộ các ngươi lưu lại đi.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Làm bộ làm tịch, ta lấy mạng của ngươi.
Thái Dương Tinh Quân lạnh lùng gầm lên, Thái Dương chân hỏa ầm ầm bộc phát, trực tiếp hóa thành màn lớn che trời bao phủ tới Diệp Hiên.
Phanh!
Thân hình Diệp Hiên chưa nhúc nhích, đôi mắt hơi xoay chuyển, chỉ thấy Thái Dương chân hỏa tán loạn không còn tăm hơi, phương thiên địa này trong nháy mắt ngưng trệ bất động.
- Ta... Cơ thể ta?
- Tại sao ta không thể di chuyển?
- Điều này... Cái này sao có thể?
Sắc mặt đám thiên kiêu hậu thế đại biến, chỉ cảm giác bản thân rơi vào vũng bùn, giờ phút này ngay cả động một ngón tay cũng cực kỳ phí sức, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
- Tiểu nha đầu, nếu ngươi bái ta làm thầy, vậy ta tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi ngươi, hôm nay sẽ ban cho ngươi tu vi thông thiên, nhưng điều kiện chính là giết hết bọn họ, ngươi có nguyện ý hay không?
Diệp Hiên cũng không liếc mắt nhìn đám thiên kiêu hậu thế một cái, đôi mắt nhìn thẳng Cố Thanh Huyền.
- Giết... Giết chết bọn họ?
Tuy Cố Thanh Huyền có tâm tính đơn thuần, nhưng nàng cũng không ngốc, nàng sớm đã bị thủ đoạn của Diệp Hiên làm cho kinh ngạc, biết mình nhất định gặp được một người cực kỳ lợi hại.
- Ta... Ta không dám... Và... Tại sao ngài lại giết họ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn Cố Thanh Huyền tái nhợt hỏi.
- Bởi vì bọn họ quấy rầy anh linh Thiên Đình an nghỉ, cho nên bọn họ nhất định phải chết.
- Mà nếu ta tự mình ra tay giết bọn họ, khó tránh khỏi có người nói ỷ lớn hiếp nhỏ, mà ngươi thì khác, ngươi giết bọn họ, coi như cùng thế hệ tranh giành.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Không... Ta không muốn giết người.
Cố Thanh Huyền vội vàng lắc đầu nói.
- Ai.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Cố Thanh Huyền, Diệp Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, năm đó Cố Hiểu Hiểu là người chí thiện, không ngờ tiểu nha đầu Yêu tộc trước mắt này cũng như vậy.
- Con đường thông thiên, thi cốt trải đường, khi ngươi bước lên con đường tu tiên này, vĩnh viễn cũng không thể quay đầu lại. Ngươi chỉ có đạp lên thi cốt mới có thể chân chính trở thành một cường giả.
Diệp Hiên khẽ thở dài nói.
- Ta... Ta không muốn... Ta không muốn bái ngươi làm thầy nữa... Ta cũng không muốn giết họ.
Cố Thanh Huyền không ngừng lùi lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên lộ ra vẻ e ngại.
- Mang việc không thể từ chối, giống như ngươi hiện tại không thể từ chối ta.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.