Ông!
Chưởng chỉ như mây, gió nhẹ thổi vào mặt, Diệp Hiên vỗ ra một chưởng, trực tiếp đánh xỉu Tuyết Cơ ngã trên mặt đất, điều này cũng làm cho sắc mặt Liễu Bạch Y đại biến, linh quang quanh thân trong nháy mắt tăng vọt, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên xuất hiện ý lạnh thấu xương.
- Không cần lo lắng, ta vẫn chưa tổn thương cô ấy, chỉ là làm cho cô ấy yên lặng một hồi mà thôi.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Diệp huynh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt Liễu Bạch Y phức tạp, hoàn toàn không hiểu được trong lòng Diệp Hiên đang suy nghĩ cái gì.
Ầm!
Như cửu thiên kinh lôi nổ vang, lại tựa như tinh thần Thái Hạo ông hưởng, Diệp Hiên chợt bộc phát ra khí thế cực kỳ đáng sợ, huyết quang bốc hơi quanh thân không thôi, càng làm cho sắc mặt Liễu Bạch Y đại biến, lảo đảo lui lại, đôi mắt cũng đầy kinh hãi.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là có tu vi gì?
Liễu Bạch Y sợ run mà hỏi.
- Tu tiên giả, tu chính là mệnh, nghịch chính là thiên, chính là Tiên Lộ cửu trọng thiên, một bước nhất trọng thiên, ta sừng sững ở đệ bát trọng thiên, ngươi nói ta là tu vi gì?
Đôi mắt Diệp Hiên màu đỏ ngòm, âm thanh truyền vào trong tai Liễu Bạch Y càng là ù ù nổ vang.
- Độ... Độ Kiếp kỳ?
Liễu Bạch Y sợ run tự nói, nhưng trong nháy mắt đã nhìn Diệp Hiên rống giận bác bỏ, nói:
- Không được... Không thể... Chớ nói thiên địa Mạt Pháp hiện tại... Thời điểm thiên địa kiện toàn... Ngươi trẻ tuổi như vậy cũng không thể bước vào Độ Kiếp kỳ...
Ông!
Như tinh thần vẫn lạc, lại tựa như nhật nguyệt treo ngược, hư không đang rung chuyển, huyết quang đang tóe phát, chuyện cực kỳ khủng bố đang xảy ra.
Mi tâm Diệp Hiên đang sáng lên, trong hư không truyền đến tiếng vong hồn kêu khóc, một tiểu nhân ba tấc từ trong mi tâm đi ra, một nguồn khí tức hủy thiên diệt địa vậy lại tóe phát ra, trực tiếp làm cho Liễu Bạch Y xụi lơ ngay trên mặt đất, giống như bị sợ đến ngốc vậy.
- Tiên… tiên hồn Độ... Độ kiếp... Chuyện này... chẳng lẽ đây chính là tiên hồn độ kiếp được nói đến trong điển tịch thượng cổ?
Liễu Bạch Y sợ run đến nói mớ, nếu như không phải đã từng thấy một màn như vậy, thì cho dù có đánh chết hắn cũng không thể tin được, hắn lại nhìn thấy sự vật trong truyền thuyết.
...
Ở trên trời cao, trong hư không.
Diệp Hiên khoanh chân mà ngồi, một luồng gió mát phất phơ thổi qua làm cho mái tóc đen của hắn phiêu đãng ở trong gió, mang đến một loại cảm giác phiêu dật xuất trần.
- Tâm ma đại kiếp, thật đáng sợ như thế sao?
Diệp Hiên trầm thấp nói mớ.
Khoảng cách Diệp Hiên cùng Liễu Bạch Y phân biệt đã qua năm ngày, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện giữa hai người, chân mày Diệp Hiên nhíu chung một chỗ.
Sau khi Liễu Bạch Y biết được Diệp Hiên chính là tu vi Độ Kiếp kỳ, cả người đã hoàn toàn bị hù dọa ngồi phịch ở trên đất, hắn rốt cục cũng hiểu rõ vì sao Diệp Hiên không nhìn đến nguyên thần của mình.
Trải qua thất kinh lúc đầu, rốt cục Liễu Bạch Y cũng cho thấy tài hoa mình sở hữu, hắn cùng Diệp Hiên ngồi nói suông ba ngày ba đêm, hai người đều có thể nói là có thu hoạch cực lớn.
Diệp Hiên hiểu rất rõ một đạo lý, tuy tu vi hắn mạnh mẽ, chỉ thiếu chút nữa là đã hóa thành tiên nhân, nhưng đối với lý luận tu tiên trụ cột nhất hắn cũng không có thông hiểu như Liễu Bạch Y.
Mà Liễu Bạch Y không giống như thế, kiếp trước hắn chính là kỳ tài Long Hổ Sơn, nguyên thần chết sau năm trăm năm vẫn còn ở trên nhân thế, càng là ngày đêm nghiên cứu tu tiên, có thể giải đáp cho Diệp Hiên rất nhiều nghi vấn trong tu luyện.
Hơn nữa, Diệp Hiên còn không có ngu xuẩn về đến mức kể về chiến trường huyết hải, đi về phía Nguyên Linh thỉnh giáo vấn đề hắn tự mình xuất hiện, dù sao hai người cũng là địch không phải bạn, sớm muộn cũng phải bạo phát một hồi đại chiến kinh thiên.
Diệp Hiên cũng không ngạo khí, càng không ngại học hỏi kẻ dưới, cũng không có bởi vì Liễu Bạch Y tu vi gầy yếu mà không để trong mắt.
Cũng là bởi vì thái độ này của Diệp Hiên đã làm cho Liễu Bạch Y bị cảm động, có thể để cho một tu tiên giả đường đường ở Độ Kiếp kỳ thỉnh giáo hắn, chỉ là loại vinh dự này thôi cũng đủ để cho Liễu Bạch Y dù có đang ngủ cũng đều có thể cười tỉnh.
Sau khi Diệp Hiên nhắc tới nảy sinh tâm ma Liễu Bạch Y trực tiếp giải đáp, hắn từng nhìn thấy ở một phần cổ tịch, trong đó có ma tu tiên giả sát lục cực lớn, quanh thân bị oan hồn lệ phách quấn quanh, làm tâm ma bạo nổ phát để hắn đối mặt với nguy hiểm tử tiêu.
Mà cách giải quyết có ba loại đơn giản, một là tìm được Thiên Địa Linh Bảo tới trấn áp tâm ma, hai là tu luyện Phật gia Hàng Ma thuật, tâm ma đương nhiên sẽ không nảy sinh.
Nhưng là hai phương pháp này đều có một tệ đoan cực lớn, đó chính là tu vi dừng bước không tiến lên, đương nhiên, hai phương pháp tự nhiên không nằm ở trong phạm vi suy nghĩ của Diệp Hiên.
Còn cách thứ ba, đó chính là bằng vào đại kiếp tâm ma của mình, nếu như độ qua, tu vi sẽ được đề thăng, nếu như không độ qua, sẽ là tử tiêu, ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng sẽ không có.
Đạt được đáp án này từ trong miệng Liễu Bạch Y, Diệp Hiên cũng không uể oải được, nếu đã biết đại kiếp tâm ma không cách nào tránh khỏi, Diệp Hiên cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt, hắn cũng tin tưởng bằng nghị lực của mình, nhất định có thể có hơn kiếp này.
Ba ngày này, Diệp Hiên cùng Liễu Bạch Y trò chuyện rất nhiều, cũng mịt mờ nhắc tới việc thành tiên, dựa theo suy đoán của Liễu Bạch Y, Diệp Hiên đã đi trên một con đường thôn phệ huyết khí.
Tuy phương pháp tu luyện này cực nhanh, thế nhưng tệ đoan cũng rất rõ ràng, bởi vì sát lục trong Diệp Hiên quá nặng, lệ khí oan hồn xung quanh triền thân, lúc Diệp Hiên đột phá Độ Kiếp kỳ, chỉ sợ những oan hồn lệ khí này đã một bắt đầu bạo phát ra, nghênh đón Thiên Kiếp đáng sợ trên lịch sử.