Liễu Bạch Y không hổ là kỳ tài, hắn nói với Diệp Hiên, tuy hắn mất đi cơ thể, nhưng năm trăm năm này ngày đêm nghiên cứu tu tiên, càng đã sáng chế ra một bộ trận pháp che lấp Thiên Cơ, có khả năng ở thời gian độ Tiên Kiếp trợ giúp cho Diệp Hiên.
Chỉ là bộ trận pháp này lại chỉ có hình thức ban đầu, nhưng chỉ cần lại cho hắn mười năm, Liễu Bạch Y cam đoan có thể hoàn thiện trận pháp.
Điều kiện trao đổi, yêu cầu của Liễu Bạch Y cũng rất đơn giản, hắn hy vọng Diệp Hiên có thể tìm cho hắn được một cơ thể thích hợp, cho hắn lần nữa trọng hiện nhân gian.
Điều kiện này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng vô cùng khó, muốn tìm được cơ thể thích hợp, phải là tu tiên giả Kim Đan kỳ mới có thể chứa đựng nguyên thần của Liễu Bạch Y, nhưng thế gian này sao có thể còn tu tiên giả Kim Đan kỳ?
Trời lên trăng xuống, đấu chuyển tinh di.
Diệp Hiên từ trong suy nghĩ tỉnh lại, hắn tản tâm tư lo lắng ra, trong mắt xẹt qua một mảnh huyết sắc, trong lòng cũng nhanh chóng làm quyết định kế tiếp.
Liễu Bạch Y tài hoa tuyệt thế, giữ lại hắn chắc chắn trọng dụng, theo cách nói chuyện của hắn cũng có thể nhìn ra, đây là một người cuồng tu tiên, ở trên tu tiên có thiên phú khác hẳn với người bình thường, tương lai càng sẽ trở thành một sự giúp đỡ lớn cho hắn.
Đương nhiên, tuy Diệp Hiên xem trọng người này, nhưng lòng nghi ngờ của hắn cũng lại cực lớn, tự nhiên cũng sẽ không hoàn toàn tin Liễu Bạch Y, trước khi đi càng là lưu lại ở người này trong một mảnh Huyết Phù, chỉ cần một cái suy nghĩ của hắn, là có thể làm cho này người hồn phi phách tán mà chết.
- Là lúc nên trở về rồi.
Diệp Hiên từ trong hư không đứng dậy, bước ra một bước cả người hóa thành một mảnh lưu quang màu đỏ, bắn nhanh đi tới kinh đô.
...
Kinh đô, tứ hợp viện.
Diệp Hiên đứng trước cánh cổng lớn, khuôn mặt thay đổi cực kỳ âm trầm, bởi vì cái tòa tứ hợp viện này chính là ở chỗ của hắn tại kinh đô.
Nhưng bây giờ Diệp Hiên thấy cái gì?
Hai vòng hoa trưng bày ở trước cửa, một chữ lớn dán trên cửa sắt, còn có một câu đối phúng điếu giăng ở hai bên, cái này rõ ràng cho thấy trong nhà có người qua đời mới sẽ dán mấy thứ này.
Thế nhưng người nhà của Diệp Hiên đều ở Giang Nam, mà tòa này tứ hợp viện cũng chỉ là nơi ở tạm thời của hắn, là ai lớn gan như vậy, dám động thổ ở trên đầu của hắn?
Sắc mặt Diệp Hiên âm trầm, bước nhanh đến đẩy cửa ra, Diệp Hiên nhìn tới, trong tiểu viện tất cả đều là tiền giấy sắc vàng, bốn chỗ càng xếp đặt một ít người giấy màu trắng, mang đến một loại cảm giác cực kỳ âm trầm.
Không nhìn đến những thứ đồ ủ rủ này, Diệp Hiên đi vào đại sảnh, mà khi hắn vào tới, một khối Linh Vị mới tinh cũng chiếu vào giữa tầm mắt hắn.
Điều này cũng làm cho thần tình Diệp Hiên bị kiềm hãm, gắt gao nhìn chằm chằm vài chữ to ở trên bài vị, tựa như không dời mắt ra được.
Linh Vị khắc ghi vài chữ to:
Con gái Diệp Linh Nhi, mẹ, Hàn Thu Vân.
- Không thể!
Diệp Hiên gắt gao nhìn chằm chằm Linh Vị, âm thanh lạnh đến tận cùng, đôi mắt cực kỳ tràn ngập ra huyết quang đáng sợ, hư không xung quanh càng tạo nên từng gợn sóng lớn.
Một màn trước mắt này làm cho tâm thần Diệp Hiên ba động cực lớn, hắn làm sao cũng không thể tin được vào cảnh tượng chính mình đang nhìn thấy.
Trôi qua đủ mười phút, Diệp Hiên dần dần lấy lại tinh thần, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra, sau khi mở nguồn, màn hình điện thoại di động sáng lên, mấy trăm cuộc gọi cùng tin nhắn ngắn xuất hiện trong mắt hắn.
Diệp mẫu, Thanh Long, Hạ Thanh Trúc, Vân Mộng Dao, còn có rất nhiều dãy số không biết.
Nhìn những cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, sắc mặt Diệp Hiên càng thêm âm trầm, huyết quang quanh thân không khống chế được mà đang bốc hơi, một nỗi bất an cực lớn càng mọc lên ở trong lòng hắn.
Từ lúc Diệp Hiên rời khỏi kinh đô, đã qua gần hai tháng, trong lúc này vì để không bị người khác quấy rối, Diệp Hiên đã tắt điện thoại, nhưng lần nữa hắn trở lại kinh đô, lại gặp phải chuyện này.
Nhanh chóng mở ra những tin nhắn chưa đọc, tin tức của từng người chiếu vào trong mắt Diệp Hiên, một mảnh huyết quang cực kỳ đáng sợ lấy Diệp Hiên làm trung tâm, băng xạ ra tám phương.
Ùng ùng!
Mặt đất cuồng bạo run rẩy, bốn phía ốc xá trong nháy mắt sụp xuống, giống như xảy ra động đất cấp mười vậy.
Ầm!
Như kình thiên nổ vang, lại tựa như sóng lớn đang cuộn trào mãnh liệt, khuôn mặt Diệp Hiên dữ tợn, hóa thành một mảnh huyết vân, vọt thẳng vào trời cao, biến mất khỏi tứ hợp viện.
...
Tổ trạch Diệp gia, trong Nội Đường.
Một bộ quan tài thủy tinh trưng bày ở giữa Nội Đường, Diệp Linh Nhi giống như đang ngủ, an tĩnh nằm đơn độc trong quan tài thủy tinh, giống như mãi mãi cũng không tỉnh lại.
Bốn phía Nội Đường, cha con Diệp gia mặt buồn rười rượi, Thanh Long làm bạn ở bên cạnh Diệp mẫu, biểu hiện trên mặt cũng rất âm trầm, chỉ có Diệp mẫu hai mắt vô thần, giống như trở thành một cái xác không hồn, hai mắt si ngốc nhìn Diệp Linh Nhi trong quan tài, khắp khuôn mặt là tiều tụy.
- Dì à, dì ăn một chút gì đi.
Vân Mộng Dao bưng tới một chén cháo Tổ Yến, nhẹ giọng nói với Diệp mẫu.
- Mẹ, đã ba ngày rồi mẹ không có ăn cái gì, hay là ăn chút gì đi.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Diệp mẫu, Diệp Bình không đành lòng nói.
- Thu Vân, di thể Linh nhi đã để một tháng rồi, không bằng đã nên chôn cất thôi.
Sắc mặt Diệp Thương Hạo phức tạp, lên tiếng khuyên nhủ Diệp mẫu.
- Không được! Không được!
Diệp mẫu khóc ròng, cả người như có chút thần chí không được rõ ràng, nức nở nói:
- Linh nhi sẽ không chết, nó sẽ không chết, tôi muốn chờ Hiên nhi trở về, nó nhất định có thể cứu sống Linh nhi.
- Thu Vân, người chết không thể sống lại, cô... Ai... !
Diệp Thương Hải tự nhiên thở dài, những lời trong miệng cũng không nói ra được.