Ùng ùng!
Chợt.
Như sơn hà sụp xuống, lại tựa như tinh vũ rớt thế, nghìn dặm tầng mây trên bầu trời hoàn toàn ảm đạm xuống, lôi quang vô tận giao thoa ở trong tầng mây, tiếng nổ vang cực kỳ đáng sợ quanh quẩn tại tám phương.
Lệ khí vô biên, sát cơ trùng tiêu, một mảnh lưu tinh màu đỏ từ trên cao lao xuống, theo một tiếng nổ vang truyền đến, chỉ thấy tổ trạch Diệp gia cuồng bạo rung động, cũng để cho mọi người ở Nội Đường biến sắc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đông —— đông —— đùng.
Một bước băng qua núi sông, sát ý xông ngập cả trời mây, Diệp Hiên bước chậm mà đi, huyết quang thê lương vờn quanh người, khi hắn đi vào Nội Đường Diệp gia, nhìn thấy Diệp Linh Nhi nằm trong quan tài thủy tinh, nhịp bước dưới chân cũng dừng lại.
- Diệp... Diệp Hiên?
- Diệp tiên sinh!
- Anh... anh!
Khi Diệp Hiên xuất hiện trong mắt mọi người, lập tức truyền đến rất nhiều tiếng kinh hô.
Ầm!
Bước ra một bước, mặt đất nổ nát vụn, không đợi mọi người có phản ứng, Diệp Hiên đã xuất hiện ở trước người cha con Diệp gia, ở trong ánh mắt hoảng sợ của hai người, Diệp Hiên trực tiếp đem nhấc cha con Diệp gia lên tới không trung.
- Em gái tôi chết như thế nào, vì sao người nhà của tôi lại xuất hiện ở kinh đô?
Tiếng như Cửu U, mặt như Diêm La, Diệp Hiên dữ tợn lên tiếng, đôi bàn tay bóp ở cổ cha con Diệp gia, khuôn mặt bọn họ xanh tím, giống như sau một khắc sẽ bị Diệp Hiên vặn gãy cái cổ mà chết.
- Anh, chuyện này không liên quan gì đến cha và ông cả.
Diệp Bình run rẩy nhỏ bé lên tiếng, bước nhanh đi tới chỗ Diệp Hiên.
- Mày có tin hay không, nếu mày càng đi thêm một bước, thì tao sẽ làm thịt mày thật?
Diệp Hiên nhìn lại Diệp Bình, đôi mắt tràn ngập ra huyết quang đáng sợ, cái đôi mắt âm u dữ tợn kia, trong nháy mắt làm cho Diệp Bình dừng bước, cơ thể đều không tự chủ được mà run rẩy.
- Diệp tiên sinh, việc này thật không có quan hệ gì cùng Diệp gia, là Thanh Long bảo vệ không tốt, cũng xin ngài trách phạt.
Thanh Long xấu hổ, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
- Hiên... Hiên nhi... Thả họ ra đi.
Diệp mẫu suy yếu lên tiếng, cũng để cho sắc mặt Diệp Hiên cứng lại, hắn liếc mắt nhìn cha con Diệp gia, sau đó lại thuận tay vứt bỏ hai người trên mặt đất.
- Mẹ.
Diệp Hiên cực lực áp chế khí tức kinh khủng của mình, bước nhanh đi tới bên cạnh Diệp mẫu, cứ nhìn thấy Diệp mẫu thì trong mắt hầu như không còn tức giận nữa.
- Hiên... Hiên nhi... con... con mau cứu Linh nhi... mẹ... Cầu xin con!
Diệp mẫu nắm thật chặt cánh tay Diệp Hiên, lại bởi vì tâm tình kích động, mà vào thời khắc này đã bất tỉnh đi.
Đỡ lấy mẹ, Diệp Hiên hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, mặt mũi dữ tợn âm trầm dần dần bình phục, nụ cười cũng lại dần dần xuất hiện ở trên mặt hắn, nhưng để cho người nhìn lại, lại có một loại cảm giác lạnh đến xương tủy.
Bộ dáng này nếu như để sinh linh trong chiến trường huyết hải nhìn thấy Diệp Hiên, chỉ sợ đều sẽ lên tiếng thét lên, càng là chạy tứ tán, bởi vì đây chính là nụ cười độc hữu của Bất Tử Thiên Tôn, mỗi khi nụ cười này xuất hiện ở trên mặt Diệp Hiên, thì sẽ chứng minh sắp xảy ra chuyện cực kỳ đáng sợ.
- Vân lão sư, làm phiền cô dìu mẹ tôi trở về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Hiên cũng không hỏi tại sao Vân Mộng Dao lại xuất hiện ở nơi này, hắn giao Diệp mẫu cho Vân Mộng Dao, cô cũng gật đầu dìu đỡ Diệp mẫu đi vào trong phòng.
Nội Đường.
Hai cha con Diệp gia xụi lơ trên mặt đất, miệng không ngừng thở hổn hển, hiển nhiên vừa rồi Diệp Hiên suýt chút nữa đã đánh chết hai người, nửa ngày cũng không làm cho cha con Diệp gia lấy lại tinh thần được, lúc này còn rơi vào trong sợ hãi thật sâu hơn nữa.
Khuôn mặt Diệp Bình trắng bệch, lúc này càng không dám vào tuỳ tiện nói chen vào, mà Thanh Long vẫn một mạch quỳ rạp ở dưới đất, bởi vì trong lòng hỗ thẹn, hắn không dám đối diện với Diệp Hiên.
Thờ ơ lạnh nhạt, không nhiễm khói bụi, Diệp Hiên bước chậm đi tới trước quan tài thủy tinh, trên khuôn mặt hắn vẫn còn mang theo nụ cười ấy, lẳng lặng nhìn Diệp Linh Nhi đang nằm trong quan như ngủ say, thật lâu không nói tiếng nào.
- Thanh Long, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.
Qua đủ mười phút, Diệp Hiên khẽ lên tiếng.
- Diệp tiên sinh, một tháng trước...
Nhìn bóng lưng Diệp Hiên, Thanh Long đau khổ lên tiếng, từ từ nói về chuyện đã xảy ra.
Một tháng trước.
Bởi vì Diệp Hiên thật lâu không có về nhà, Diệp mẫu nhớ Diệp Hiên, được Diệp Linh Nhi kiến nghị, người một nhà liền ngồi ngồi máy bay đi đến kinh đô, muốn thăm hỏi Diệp Hiên.
Diệp gia vốn muốn hòa hoãn quan hệ cùng Diệp Hiên, cũng từ trong miệng Diệp Bình biết được tin tức Diệp mẫu đến đây, lại tự nhiên trắng trợn trù bị một phen, hy vọng có thể được Diệp mẫu tha thứ, lấy này làm lý do để cho mẹ con Diệp Hiên trở về Diệp gia.
Mà sau khi Thanh Long đạt được tin tức Diệp mẫu đi tới kinh đô, càng tự mình dẫn người đến tiếp, ở hai phe trịnh trọng cẩn thận tiếp đãi xuống như thế này, nhưng vẫn xảy ra một trận tập kích nhằm vào người nhà Diệp Hiên.
Sau khi mẹ con Diệp mẫu vừa xuống máy bay, không biết từ đâu chỗ nào lại xuất hiện mười mấy tên du côn, trong tay cầm số lượng lớn vũ khí khoa học kỹ thuật cao, muốn đánh chết mẹ con Diệp mẫu đám ở ngay giữa phi trường.
Bên người Diệp gia và Thanh Long có số lượng lớn cổ võ giả dị năng đi theo, cùng những tên du côn này liều mạng tranh đấu một hồi, nhưng đối phương sớm có chuẩn bị, phe Diệp gia và Thanh Long có thể nói tử thương thảm trọng.
Nếu như không phải Diệp Hiên từng vì Diệp mẫu cùng Diệp Linh Nhi luyện chế qua hai mảnh Ngọc Kiếm điếu trụy, ở thời khắc mấu chốt bộc phát ra uy năng võ giả tiên thiên, chỉ sợ trong một hồi đánh giết kia, Diệp mẫu và bọn người Thanh Long cũng sẽ phải bỏ mạng ngay tại chỗ.