Nhân lực, làm sao có thể ngăn cản vũ khí khoa học kỹ thuật cao?
Tuy hai khối Ngọc Kiếm điếu trụy giết chết khá nhiều tên du côn, nhưng Diệp Linh Nhi vẫn bị vũ khí laser bắn thủng trái tim mà chết.
Được những người còn sống liều mạng bảo hộ xuống, đám người Diệp mẫu mới an toàn rời khỏi sân bay, sau đó Vũ An Ti điều động toàn bộ, không ngừng truy tra hành hung người sau màn, nhưng lại không tra được nửa điểm manh mối.
Sau khi đám người Diệp mẫu an toàn, bọn họ cũng tạm thời vào ở trong Diệp gia, dù sao nơi Diệp gia ở cũng chính là đại viện quân khu, bốn phía đều có trọng binh bảo hộ, mà Vũ An Ti càng là phái ra số lượng lớn cổ võ giả dị năng, ngày đêm ở bốn phía Diệp gia bảo vệ cho sự an toàn của người nhà Diệp Hiên.
Trong lúc ở chỗ này, đám người Thanh Long không ngừng gọi điện thoại cho Diệp Hiên, nhưng lại không thể liên lạc được, tin nhắn được gửi đi cũng không được trả lời.
Lúc đầu, Diệp Linh Nhi hẳn là nên sớm được chôn cất, nhưng Diệp mẫu vẫn hết sức kiên trì, hy vọng chờ Diệp Hiên trở về để nhìn em gái của hắn một lần cuối cùng, sau đó sẽ cử hành tang lễ, cũng xuất hiện một màn như Diệp Hiên thấy trước đó.
Theo những gì Thanh Long kể lại, giữa Nội Đường cũng trở nên yên lặng, chỉ là trên khuôn mặt Diệp Hiên vẫn không đau khổ không vui, hắn cứ lẳng lặng nhìn Diệp Linh Nhi trong quan tài kiếng, giữa lúc đôi mắt khép mở lại xẹt qua một tia sáng.
- Diệp Hiên, là ta bảo vệ họ không được, mới để cho Linh nhi bị kiếp nạn này, ngươi muốn giết cứ giết ta đi.
Diệp Thương Hải run rẩy nhỏ bé lên tiếng.
Ầm!
Chợt!
Diệp Hiên vỗ ra một chưởng, nắp quan tài trực tiếp bị ngoài đẩy ra, hàn khí lạnh lẽo đập vào mặt, hiển nhiên chiếc quan tài thủy tinh này có kỹ thuật đóng băng, nên mới giữ được di thể Diệp Linh Nhi hoàn hảo.
Tại ánh mắt kinh ngạc của mọi người xuống, Diệp Hiên khẽ vuốt gò má Diệp Linh Nhi, ôn nhuận nói:
- Em gái, em lại ngủ thêm một lát, không bao lâu, anh hai liền sẽ để em tỉnh lại.
- Diệp... Diệp tiên sinh... Người... Người chết không thể sống lại... Ngài... Ngài bớt đau buồn đi...
Thanh Long run rẩy nhỏ bé lên tiếng, hiển nhiên cho rằng Diệp Hiên đã quá đau khổ nên mới nói ra mấy lời mê sảng này.
- Anh, hay là sớm chôn cất em ấy thôi.
Diệp Bình nức nở nói.
- Diệp Hiên, tuy con không nhận người cha này, nhưng dù sao Linh nhi cũng là con gái của ta, chuyện sau đó của nó cứ để do tự tay ta xử lý, cũng là lúc bù đắp lại thiệt thòi mà ta qua nợ Linh Nhi nhiều năm qua.
Diệp Thương Hạo run rẩy nhỏ bé khẩn cầu.
Bỗng nhiên xoay người.
Huyết quang quanh thân Diệp Hiên như sương như ảo, dần dần đưa bao phủ lấy hắn, hắn bước chậm đi ra, âm thanh tang thương cô tịch vang lên giữa Nội Đường.
- Trong vòng ba tháng, tôi nhất định trở về, di thể Linh nhi phải hoàn chỉnh, nếu như chờ đến khi tôi trở lại mà di thể em ấy xảy ra bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, thì Diệp gia các người đều chôn cùng đi.
Huyết quang tràn ngập, xông lên khoảng không.
Tại ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Hiên bay lên trời, chợt biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Diệp... Diệp tiên sinh muốn làm cái gì?
Thanh Long hoảng sợ tự hỏi.
- Chẳng... Chẳng lẽ anh còn có thể làm cho Linh nhi khởi tử hoàn sinh hay sao?
Diệp Bình kinh hoảng mà nói.
- Nói bậy, người chết làm sao có thể phục sinh, cho dù là tiên nhân trong truyền thuyết, cũng không có năng lực này.
Diệp Thương Hạo thấp giọng răn dạy, nhưng trong mắt còn xuất hiện một tia bối rối.
...
Biển mây mênh mông, hư không nổ vang, một mảnh lưu quang màu đỏ làm tê liệt bầu trời, đang theo núi Đoạn Tràng cuồng bạo chạy đi.
Núi Đoạn Tràng, chiến trường huyết hải, Nguyên Linh, Bất Tử Tiên Kinh!
Tâm tư phập phồng trong đầu Diệp Hiên, mặc dù hắn là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, nhưng đích xác không có năng lực làm cho Diệp Linh Nhi khởi tử hoàn sinh, nhưng là Diệp Hiên lại dám vạn phần khẳng định, Nguyên Linh trong chiến trường huyết hải thần bí khó lường, còn có Bất Tử Tiên Kinh ở trong tay hắn, tất nhiên có cách làm cho Diệp Linh Nhi khởi tử hoàn sinh.
Đoạn Tràng sơn, chiến trường huyết hải.
Bầu trời hoàng hôn đỏ rực chiếu ánh bùn sình trên mặt đất, xương trắng đếm không hết trải rộng ở mỗi bên, còn có mùi máu tanh cực kỳ nồng đậm phiêu đãng ở trong không khí, mang đến một loại cảm giác ngửi vào đã muốn ói.
Hoa lạp lạp!
Hai bên bờ sông huyết hải, sinh linh tĩnh mịch, chỉ có con sông đỏ ngầu kia vẫn cuồn cuộn chảy xuôi, đang phát ra âm thanh sóng triều to lớn.
Điểm cuối Huyết hải, một tòa Thiên Môn màu xanh bằng đồng giống như tuyên cổ sừng sững ở đây, mang đến một loại cảm giác tang thương nặng nề.
Một bộ kinh thư màu xanh treo móc ở trên cao, phong ấn không gian bích lũy đã bị phá toái, một hư ảnh màu đen xếp bằng ở đây, nhìn không được rõ ràng bộ dáng của hắn như thế nào.
Xích!
Một mảnh lưu quang màu đỏ cắt qua khoảng không vô tận, lặng yên xuất hiện ở trước người hư ảnh.
- Nguyên Linh, ta cần trợ giúp của ngươi.
Diệp Hiên mở cửa thấy núi, không hề có bất kỳ lời nói nhảm nào.
- Vạn trượng hồng trần, thất tình lục dục, lẽ nào ngươi còn không chán ghét sao?
Nguyên Linh mở hai mắt ra, âm thanh hơi lộ ra vẻ trong trẻo lạnh lùng.
- Giúp, hay là không giúp?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại.
- Chuyện gì?
Nguyên Linh từ trong hư không đứng dậy, đôi mắt rực rỡ nhìn thẳng Diệp Hiên, trong mắt xẹt qua một tia thâm thúy.
- Ta muốn biết phục sinh người chết như thế nào.
Diệp Hiên vừa nói xong, khí tức Nguyên Linh liền cứng lại, hắn liếc mắt nhìn Diệp Hiên, mà sau đó lại đùa cợt cười nói:
- Sinh lão bệnh tử, đây là chú định của ông trời, càng là số mệnh của phàm nhân, ngươi muốn cho người chết sống lại, cái này căn bản là vọng tưởng, chuyện này ta không giúp ngươi được.
- Số mệnh?
Diệp Hiên cười lạnh nói:
- Ta không tin số mệnh, ta càng tin mạng ta do ta quyết không phải do trời.
Nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Diệp Hiên, Nguyên Linh tự nhiên thở dài, nói:
- Diệp Hiên, nghe ta khuyên một câu, trong tất cả phàm trần, chẳng qua cũng đều là kính hoa thủy nguyệt (*), trăm năm sau hóa toàn bộ thành khói bụi, ngươi cần gì phải chấp nhất với chuyện trong phàm trần đây?
(*) Cảnh mộng ảo, huyền diệu, ví như hoa trong gương, trăng dưới nước.