Ầm ầm!
Xiềng xích thời không đang phát sáng, lực lượng thời không đáng sợ nắm chặt thân thể Lão Tử cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn, xiềng xích thời không giảo sát hết thảy quá mức đáng sợ, theo một tiếng oanh minh vang rền truyền đến, chỉ thấy Lão Tử cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn sụp đổ huyết vụ đầy trời, hai đạo Hồng Mông Tử Khí cũng rơi vào trong tay Diệp Hiên.
Bỗng nhiên.
Chuyện quỷ dị phát sinh, chỉ thấy hai luồng khí màu xanh phóng lên tận trời, nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh, căn bản khiến Diệp Hiên không kịp phản ứng.
- Thời không đảo ngược!
Diệp Hiên biến sắc, lực lượng thời không ầm vang phát động, hắn không ngừng rút lui khỏi mảnh thời không này, muốn lôi kéo hai luồng khí kia quay về.
Đáng tiếc, cho dù thời không đảo ngược, thế nhưng hai luồng khí căn bản này không có hiển hiện ra, như chưa hề xuất hiện qua, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên chau mày, đáy lòng đột ngột dâng lên một cỗ cảm giác bất an.
- Đó là cái gì?
Diệp Hiên trầm trọng thì thầm, thần sắc trong hai mắt xẹt qua một vẻ lo lắng.
Diệp Hiên có thể hoàn toàn khẳng định, hắn vừa mới đã đánh Lão Tử cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn hồn phi phách tán mà chết, hai luồng khí màu xanh kia tuyệt đối không phải là nguyên thần của hai người, nhưng nếu không phải nguyên thần của hai người, vậy hai luồng khí này lại là cái gì?
Bỗng nhiên.
Hai mắt Diệp Hiên khẽ giật, như nghĩ đến cái gì.
- Nguyên thần Bàn Cổ?
Diệp Hiên chấn kinh nói nhỏ.
Đúng, nhất định là, hai luồng khí xanh này nhất định là nguyên thần Bàn Cổ.
Trong lòng Diệp Hiên đang thét gào, hắn dám vạn phần khẳng định phán đoán của mình.
Truyền thuyết nói rằng, Tam Thanh Thánh Nhân chính là nguyên thần Bàn Cổ chia ra làm ba hóa thành, hiện tại Lão Tử cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn hồn phi phách tán mà chết, thế nhưng bản thể bọn hắn chính là nguyên thần Bàn Cổ, cho dù lực lượng thời không cũng không có cách nào tiêu diệt.
- Nguyên thần Bàn Cổ đi đâu?
Hai mắt Diệp Hiên híp lại.
Một cái nghi vấn to lớn hiện ra trong lòng Diệp Hiên, trong cõi u minh càng khiến cho hắn cảm nhận được một cảm giác uy hiếp cực lớn.
Thiên khung hoàn vũ, mặt đất bao la, vạn sự vạn vật đều cảm ứng bên trong Diệp Hiên, thế nhưng bất luận hắn tìm ra hai đạo nguyên thần Bàn Cổ như thế nào, thì từ đầu đến cuối đều không cảm ứng được nơi nguyên thần Bàn Cổ đến.
Ầm ầm!
Thời không thôi diễn, năm ngón tay liên kết, từng sợi lực lượng thời không thần bí vờn quanh thân Diệp Hiên, năm ngón tay hắn nhanh chóng kết động thôi diễn một số biến hóa trong tương lai.
- Không được, Thông Thiên gặp nguy hiểm!
Bỗng nhiên, sắc mặt Diệp Hiên đại biến, trong miệng phát ra tiếng nói tức giận, trong mắt xẹt qua một vẻ hối tiếc.
Chủ quan, chính mình quá bất cẩn!
Ầm ầm!
Bước ra một bước, tiêu tán trong trời đất, cả người Diệp Hiên đều biến mất không thấy, trực tiếp tiến đến hướng Thông Thiên Giáo Chủ.
...
Cùng một thời gian.
Thông Thiên Giáo Chủ sừng sững sâu trong thái hạo tinh không, cả người hắn có vẻ đồi phế, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thở dài.
Thông Thiên Giáo Chủ hoàn toàn hiểu rõ, Lão Tử cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn hẳn phải chết không nghi ngờ, tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
Mặc dù Thông Thiên Giáo Chủ có oán khí khá lớn đối với hai người, nhưng ba người nói thế nào cũng là sở hóa từ nguyên thần Bàn Cổ, Lão Tử cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn mất đi, cũng khiến cho Thông Thiên Giáo Chủ có vẻ không đành lòng.
- Ừm?
Bỗng nhiên, tâm thần Thông Thiên Giáo Chủ khẽ động, bỗng nhiên nhìn lại chỗ sâu trong tinh không, giọng hắn lăng lệ nói:
- Đạo hữu phương nào, dám thăm dò bản giáo chủ?
Ầm ầm.
Một bộ y phục màu xanh, đạo âm ù ù, chỉ thấy Hồng Quân Đạo Tổ từ sâu trong tinh không đi tới, cả người cũng hiện ra trước mắt Thông Thiên Giáo Chủ.
- Hồng Quân lão sư?
Khi thấy rõ người tới, sắc mặt Thông Thiên Giáo Chủ khẽ giật mình, nhưng vẫn là vội vàng cúi đầu trước hướng Hồng Quân Đạo Tổ nói:
- Đồ nhi Thông Thiên bái kiến lão sư.
- Thông Thiên, ngươi cũng đã biết sư huynh cùng sư đệ của ngươi đã vẫn lạc?
Sắc mặt Hồng Quân Đạo Tổ không gợn sóng, giọng hắn có phần trầm thấp.
- Cái này...
Đứng trước chất vấn của Hồng Quân Đạo Tổ, sắc mặt Thông Thiên Giáo Chủ hổ thẹn, không biết nên trả lời như thế nào.
- Tam Thanh đồng căn đồng nguyên, đều là nguyên thần Bàn Cổ sở hóa, sư huynh cùng sư đệ của ngươi chết thảm trước độc thủ của Diệp Hiên, chẳng lẽ ngươi không muốn vì bọn hắn báo thù sao?
Hồng Quân Đạo Tổ trầm giọng nói.
- Lão sư minh giám, Lão Tử cùng Nguyên Thủy sớm đã có ân oán với Diệp Hiên không chết không thôi, mà đệ tử cùng Diệp Hiên càng là chí hữu, cho nên đệ tử cũng chỉ có thể lựa chọn không giúp ai.
Thông Thiên Giáo Chủ bất đắc dĩ hồi đáp.
- Tam Thanh có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, nếu ngươi đã không giúp sư huynh sư đệ của ngươi báo thù, vậy hôm nay vi sư liền tự tay chủ trương để Tam Thanh các ngươi đoàn tụ.
Giọng Hồng Quân Đạo Tổ lạnh như băng nói.
- Ừm?
Nghe Hồng Quân Đạo Tổ nói, Thông Thiên Giáo Chủ còn không kịp phản ứng, chỉ là sau một khắc sắc mặt của hắn đại biến, bởi vì cả người hắn đều bị định tại tinh không, tu vi một thân Thiên Đạo Thánh Nhân càng là ngưng trệ bất động.
- Lão... lão sư... Ngài làm cái gì?
Thông Thiên Giáo Chủ hãi nhiên nhìn về phía Hồng Quân, trong mắt hiện ra một vẻ trầm trọng.
- Thông Thiên đồ nhi, mặc dù sư cũng không muốn giết ngươi, nhưng số mệnh ngươi chính là như thế, vi sư cũng chỉ có thể nói tiếng thật có lỗi với ngươi.
Oanh!
Hồng Quân Đạo Tổ vô tình đánh ra một chưởng, chỉ thấy thân thể Thông Thiên Giáo Chủ ầm vang vỡ vụn, cả người hóa thành huyết vụ đầy trời, đã chết không thể chết lại.
- Hồng Quân, ngươi thật là lớn gan chó.