Không chỉ là một bàn này, phàm là nữ giới trong quán cà phê đều đem ánh mắt nhìn vào Diệp Hiên, mà bạn trai bọn họ đều thầm hận không thôi, thế nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, chính bọn họ nhìn thấy Diệp Hiên, nội tâm đều sinh ra vẻ tự ti cực lớn.
- Này anh, chính thức giới thiệu một chút, tôi là Liễu Băng Băng, là chủ tịch tập đoàn Hành Thủy, anh tên gì, công việc của anh là diễn viên sao?
Nữ tổng giám đốc hiếu kì hỏi.
- Tôi là Diệp Hiên, cám ơn cô đã mời cà phê.
Diệp Hiên nhàn nhạt lên tiếng, hắn cầm lấy cà phê uống một hơi, lông mày hơi nhíu lại với nhau, sau đó không còn phong độ thân sĩ mà nôn xuống đất.
Một màn thất lễ như thế, lập tức khiến tất cả mọi người trong quán cà phê ngơ ngác xem xét, bọn họ không ai nghĩ tới, một nam nhân khí chất xuất chúng như thế, vậy mà lại làm ra hành vi thất lễ như vậy.
- Rất... Rất khó uống sao?
Liễu Băng Băng kinh ngạc hỏi ý.
- Rất khó uống, không phải hương vị tôi muốn.
Diệp Hiên tiện tay đem cà phê trong ly đổ xuống đất, chỉ là động tác của hắn cực kỳ tự nhiên, như một việc rất bình thường, vậy mà khiến người ta cảm giác hắn nên như vậy.
- Ngài, hết sức xin lỗi, chúng tôi sẽ làm lại ly khác cho ngài.
Chủ quán cà phê là một người phương tây ưu nhã, hắn nhìn thấy Diệp Hiên đem cà phê đổ xuống đất, như đụng phải sỉ nhục cực lớn.
Chỉ chốc lát, người chủ quán da trắng này tự mình nấu ra một ly Blue Moutain cà phê đưa đến trước mặt Diệp Hiên, càng là mời Diệp Hiên lần nữa nhấm nháp.
Diệp Hiên lướt qua một hơi, lần nữa phun ra, hiển nhiên đối với cà phê tự tay chủ quán nấu cũng không hài lòng.
- Ngài, ngài là đang sỉ nhục ta.
Người chủ quán da trắng nhướng mày, trên mặt hiện ra một tia tức giận.
Phải biết anh ta từng cống hiến sức lực trong hoàng thất phương tây, cực kỳ nổi danh trong hoàng thất phương tây, chỗ anh ta nấu cà phê bất luận nguyên liệu hay là dụng cụ pha chế, đều được sàng chọn nghiêm ngặt.
- Chị Liễu, tôi không chào đón người khách chị đưa tới, bởi vì anh ta sỉ nhục tôi, càng sỉ nhục cửa hàng của tôi.
Người chủ quán da trắng hiển nhiên biết nữ tổng giám đốc kia, giờ phút này biểu hiện bất mãn mãnh liệt của anh ta.
- Thật sự khó uống như vậy sao?
Liễu Băng Băng lướt qua một hơi, chỉ cảm thấy cà phê bôi trơn tinh tế lưu hương trên răng môi, cùng với ly cô uống không có nửa điểm khác biệt, điều này cũng khiến cho cô có vẻ kỳ quái nhìn về phía Diệp Hiên.
- Anh không làm ra hương ra vị tôi muốn, cho nên trong mắt tôi thật rất khó uống.
Diệp Hiên nói chi tiết.
- Oh my God, ngài muốn là mùi vị gì, ngài có thể biết đây đã là cà phê Blue Moutain phương tây cao cấp nhất.
Người chủ quán da trắng nổi giận đùng đùng nói.
- Cái tôi uống không phải cà phê, mà là uống vỏn vẹn một phần hồi ức, bởi vì mỗi một ly cà phê đều có thể đại biểu cho một đoạn ký ức nào đó.
Diệp Hiên nhàn nhạt nói nhỏ:
- Thân là một pha chế cà phê thượng đẳng, làm ra không chỉ là một chén cà phê, mà là khiến mỗi khách hàng khi nhấm nháp cà phê cũng giống như nhấm nháp một phần hồi ức thuộc về chính mình.
- Oh my God?
Người chủ quán da trắng buông tay, biểu thị hoàn toàn không hiểu ý Diệp Hiên.
- Jango, hết sức xin lỗi, bạn của tôi thất lễ, tôi thay anh ta xin lỗi anh.
Liễu Băng Băng áy náy nhìn về phía người chủ quán da trắng.
- Băng Băng, chúng ta là bạn bè, nhưng tôi hoàn toàn không thích người bạn kia của cô, bởi vì hắn đã sỉ nhục tôi, càng sỉ nhục tài nghệ của tôi.
Người chủ quán da trắng tức giận nói liên tục.
Ông!
Két.
Cửa quán cà phê bị đẩy ra, chỉ thấy một bà lão người phương đông mờ mịt bước vào trong quán cà phê, có phần luống cuống đi đến trước người Diệp Hiên.
- Bà lão, mời bà làm cho tôi một ly cà phê Blue Moutain.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
Nhân Gian giới sớm đã bị Diệp Hiên luyện hóa, cảm giác đối với vạn vật Diệp Hiên cực kỳ mẫn cảm, mà bà lão này đến, cũng là hắn dẫn dắt tới, bởi vì Diệp Hiên biết bà ấy này có thể làm ra hương vị hắn muốn.
Bà lão có phần mờ mịt luống cuống, bà không biết chính mình tại sao lại tới đây, thế nhưng khi hai mắt bà nhìn thấy Diệp Hiên, vẫn là rất nhanh gật đầu, tự mình đi vào sau bếp vì Diệp Hiên nấu một ly cà phê Blue Moutain.
Rất nhanh, một ly cà phê Blue Moutain lần nữa được bưng lên, điều này cũng khiến Diệp Hiên nói tiếng cám ơn.
Hắn bưng cà phê lên nếm thử một miếng, trên mặt rốt cục hiện ra nụ cười hài lòng.
- Bà lão, tay nghệ của bà không tệ, ly cà phê này tôi rất hài lòng.
Diệp Hiên đem cà phê buông xuống, mỉm cười nhìn về phía bà lão.
- Thật sự tốt như vậy sao, tôi có thể nếm thử không?
Liễu Băng Băng hơi có vẻ hiếu kỳ nói.
- Tùy ý.
Diệp Hiên tiện tay đem cà phê đưa đến trước mặt nữ tổng giám đốc, điều này cũng làm cho Liễu Băng Băng cầm lên rồi lướt qua một hơi, thế nhưng lông mày cô đều nhăn lại với nhau, chỉ cảm thấy cà phê trong miệng đắng chát không chịu nổi, nếu không phải Diệp Hiên ngay tại trước mặt cô, cô khẳng định phải phun ra tại chỗ.
- Cô cảm giác rất khó uống?
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Không có... Không đến nỗi... Còn tốt.
Liễu Băng Băng gượng cười nói.
- Ngài, xin phép.
Chủ quán bận đồ trắng cũng nếm thử một miếng cà phê của bà lão nấu, theo sau là một hơi phun tới, trong mắt cũng hiện ra nộ hoả cực lớn nhìn về phía Diệp Hiên.
- Khó mà nuốt xuống, quả thực khó mà nuốt xuống, đây chính là cà phê khiến anh hài lòng? Anh có biết loại cà phê này trong siêu thị bao nhiêu tiền một bình hay không?
Người chủ quán da trắng cảm giác chính mình đụng phải sỉ nhục cực lớn, phẫn nộ hét lên với Diệp Hiên.