- Nhưng ta muốn chính là cái mùi này, đây cũng là hương vị nguyên thủy nhất, nhưng anh lại làm không được.
Diệp Hiên nói khẽ.
- Anh thật là quá đáng, chẳng lẽ anh có thể làm ra hương vị tôi muốn sao?
Người chủ quán da trắng nổi giận đùng đùng nói.
- Thứ anh muốn đều ở nơi này.
Diệp Hiên cười nhạt một tiếng, cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ là phất một cái vào mặt, chỉ thấy một ly trà xanh hiện ra, một màn thần kỳ như thế cũng khiến cho sắc mặt nữ tổng giám đốc cùng người chủ quán da trắng khẽ giật.
- Ma thuật?
Hai người kinh ngạc lên tiếng.
- Mời.
Diệp Hiên cũng không giải thích gì, nhàn nhạt nhìn về phía người chủ quán da trắng.
- Hừ.
Người chủ quán da trắng cũng nghiêm túc, cầm lấy bàn trà xanh lướt qua một hơi, nhưng sau một khắc cả người anh ta định ngay tại chỗ, hai mắt trở nên ngưng trệ, thân thể không tự chủ run rẩy.
Một hàng nước mắt chảy xuống gò má người chủ quán da trắng, hắn gắt gao run sợ nắm bắt chén trà, nước mắt trên mặt đã che kín hai gò má.
Đắng chát, mùi thơm ngát, còn có kia một tia hồi ức nhàn nhạt, không ngừng tràn ngập trong đầu người chủ quán da trắng, càng khiến cho hắn hồi tưởng lại thời kỳ thiếu niên nghĩ lại mà kinh chuyện cũ.
- Lysa, Lysa tôi!
Người chủ quán da trắng thì thào nói mớ, hắn nắm thật chặt chén trà trong tay, từng ngụm uống hết trà xanh chén, toàn bộ nhân và linh hồn rất giống xuất khiếu.
- Thất tình lục dục, ngũ vị tạp trần, mỗi một loại hương vị đều có thể tỉnh lại một đoạn ký ức nào đó, đây chính là ký ức ngươi khó quên nhất a?
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
Nhìn bộ dáng người da trắng lệ rơi đầy mặt, Liễu Băng Băng hoàn toàn chấn kinh, cô nghĩ thế nào cũng không thông, rốt cuộc người da trắng đã xảy ra chuyện gì.
- Phiền phức của cô đến.
Bỗng nhiên, đang lúc Liễu Băng Băng lâm vào kinh ngạc, chỉ thấy Diệp Hiên nhàn nhạt lên tiếng.
Ầm!
Một tiếng súng vang, yên tĩnh trong quán cà phê bị đánh vỡ, chỉ thấy mấy người mặc áo đen xông vào quán cà phê, họng súng đen ngòm hướng vào Liễu Băng Băng.
- Chị Liễu, theo chúng tôi đi một chuyến.
- Các người... Các người là ai?
Khuôn mặt Liễu Băng Băng đột biến, còn hơn Thương Hải trong cô kinh lịch sóng to gió lớn, cũng không biểu hiện ra bộ dáng sợ hãi.
- Chúng tôi là ai không quan trọng, quan trọng chính là có người muốn gặp cô, chị Liễu theo chúng tôi đi một chuyến.
Người thủ lĩnh áo đen cũng không có nhiều lời, trực tiếp cưỡng ép Liễu Băng Băng ra khỏi quán cà phê, càng là bị đồng bọn tên kia chừng ánh mắt lãnh khốc.
Răng rắc!
Tiếng đạn lên nòng truyền đến, chỉ thấy ba tên áo đen còn lại dữ tợn nhìn về phía tất cả mọi người trong quán cà phê, bởi vì bọn hắn nhận được mệnh lệnh là, không thể để cho tin tức Liễu Băng Băng bị bắt truyền đi, nếu không toàn bộ người trong quán cà phê đểu phải chết.
- Không... Không muốn.
Khách hàng trong quán cà phê cảm nhận được sát cơ của ba tên áo đen, rất nhiều tiếng thét sợ hãi chói tai truyền đến, mà ba tên áo đen đã đưa tay vào cò súng, trong mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn.
- Không thú vị.
Diệp Hiên chậm rãi đứng dậy, nháy mắt chỉ thấy ba tên áo đen hóa thành tro bụi, súng trong tay rơi xuống mặt đất, mà Diệp Hiên cũng bước ra ngoài quán cà phê, mà điều này cũng khiến cho đám người trong quán cà phê ngốc trệ ngay tại chỗ, quả thực không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình nhìn thấy.
...
Một chiếc xe con màu đang đen nhanh chóng rời đi, chỉ trong nháy mắt chiếc xe màu đen hóa thành từng mảnh vỡ, người áo đen trong xe cũng vỡ vụn không thấy nữa, nữ tổng giám đốc vừa mới bị cưỡng ép cũng xuất hiện quỷ dị bên cạnh Diệp Hiên.
- Xem ra cô gây ra không ít phiền phức.
Diệp Hiên bình tĩnh nhìn cô.
- Anh... Anh... ?
Liễu Băng Băng quả thực ngốc tại chỗ, cô vừa mới bị bắt cóc, nhưng chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện trên đường phố, đây quả thực khiến cô cảm giác chính mình như đang nằm mơ.
- Đối với phàm trần tục thế tôi không có hứng thú gì, chỉ muốn đi lại một lần sông núi đại địa Nhân Gian giới, nhìn lại cố thổ lần cuối, tôi hi vọng cô có thể đi cùng tôi, theo giúp tôi du lãm một chuyến vạn vật sông núi khắp nơi, mà cái gọi là phiền phức của cô tôi đều có thể giúp cô giải quyết, đây cũng là thù lao tôi đưa cho cô.
Diệp Hiên thành khẩn mở miệng.
Nhân Gian giới, trong nháy mắt Diệp Hiên liền có thể đi khắp, nhưng hắn nghĩ một bước đi khắp thế giới này, ôn lại một phen vạn tượng nhân gian, sau đó từ đây không trở về nữa, vĩnh viễn đem ký ức Nhân Gian giới mai táng trong tâm trí,
- Anh... Anh là tiên nhân?
Đối với thủ đoạn vô cùng kì diệu của Diệp Hiên, Liễu Băng Băng hãi nhiên không thôi, biết mình có khả năng gặp phải tiên nhân trong truyền thuyết,
- Nếu như cô nguyện ý xem tôi là tiên nhân, vậy tôi chính là tiên nhân.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
...
Thời gian mười năm.
Trở lại quê hương nhân gian, đi khắp chốn cũ năm đó, có Liễu Băng Băng cùng đi, Diệp Hiên đi khắp toàn bộ Nhân Gian giới.
Sông núi đầm lầy, hoang mạc đại hải, mỗi một chỗ đều lưu lại dấu chân Diệp Hiên, hắn càng là tự mình đến tế bái trước mộ phần mẹ cùng Diệp Linh Nhi, hồi ức không ngừng quay lại.
Thời gian mười năm, cảnh xuân tươi đẹp già đi.
Liễu Băng Băng bất quá chỉ là người thường, mười năm đi qua trên người cô thêm nét trung niên, nhưng đi theo bên người Diệp Hiên, lòng của cô cũng dần dần trầm xuống.
Thời gian mười năm, kiến thức của cô về thế giới này không người nào có thể một lần được biết.
Tung hoành trên bầu trời, ngao du trong biển rộng, bàn tay lên xuống di chuyển giữa những dãy núi, hái cả sao băng xuống, đây đều là những gì Diệp Hiên làm.