Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1411 - Chương 1411 - Duy Ngã Độc Tôn

Chương 1411 - Duy ngã độc tôn
Chương 1411 - Duy ngã độc tôn

Ầm!

Trong Thương khung hoàn vũ.

Diệp Hiên một quyền phá trời, Bàn Cổ hung hăng bị đánh bay ra, thời không chi lực hóa thành quyền mang, trực tiếp đánh lên thân thể Bàn Cổ tung tóe huyết nhục.

Xoẹt!

Đại kích, nối liền trời đất, giống như một đạo lưu tinh xẹt qua chân trời, trực tiếp quán xuyên trái tim Bàn Cổ, tiên huyết bị phun ra vẩy xuống trong thương khung hoàn vũ, khiến người liếc nhìn lộ ra vẻ thê thảm đến cực điểm.

Trấn áp, vô tình trấn áp, cho dù Hồng Quân Đạo Tổ tái hiện ra Bàn Cổ, nhưng căn bản đều không có lực chống đỡ, trực tiếp bị Diệp Hiên hoàn bạo giữa trời đất.

- Không có khả năng. . . Không có khả năng. . . Ta có Thiên Đạo ý chí gia trì. . . Ta tái hiện chân thân Bàn Cổ. . . Tại sao có thể như vậy. . . Tại sao có thể như vậy?

Chân thân Bàn Cổ huyết vẩy trời cao, tiếng Hồng Quân Đạo Tổ bi thương run rẩy quanh quẩn giữa trời đất.

- Diệp Hiên, ngươi đi chết.

Ầm ầm!

Thông thiên quán địa, Thiên Đạo khí cơ, Thiên Đạo thánh quang đáng sợ trút xuống, toàn bộ đều quán thâu trong chân thân Bàn Cổ, Hồng Quân Đạo Tổ thê lương gầm thét, một cỗ uy năng đáng sợ bắn ra.

Cực điểm thăng hoa, khuynh thế nhất chiến, Thiên Đạo ý chí khủng bố gia trì xuống, khí thế chân thân Bàn Cổ liên tục tăng lên, thân thể rách nát của hắn cực tốc phục hồi như cũ, một cỗ khí tức thê lương nặng nề được bắn ra.

- Khai thiên!

Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy tiếng Hồng Quân Đạo Tổ chấn động trong hồng hoang thiên địa, chỉ thấy vô ngân thương khung dần dần vỡ ra, một thanh đại phủ tang thương pha tạp buông xuống.

- Khai Thiên Phủ?

Hồng hoang một góc, La Hầu ầm ầm đứng dậy, mặt hắn hoảng sợ nhìn Khai Thiên Phủ, trong mắt xẹt qua vẻ sợ hãi cực lớn.

Ngũ Trang quan.

Sắc mặt Nguyên Linh trắng bệch, thân hình Lục Áp run rẩy, hai người xuyên thấu qua vô tận hư không nhìn Khai Thiên Phủ, khí tức cực kỳ ngột ngạt sinh sôi trên thân hai người.

- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Khai Thiên Phủ trong một trận chiến kia không phải đã vỡ vụn sao, làm sao có thể tái hiện ở thế gian?

Nguyên Linh nóng nảy độ bước, hắn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, trong miệng truyền đến lời nói run rẩy đến cực điểm.

Năm đó.

Ba ngàn Hỗn Độn Ma Thần đánh một trận với Bàn Cổ, trọn vẹn một nửa Hỗn Độn Ma Thần đều chết dưới Khai Thiên Phủ, trận chiến kia đánh vạn vật câu diệt, mặc dù ba ngàn Ma Thần đều chết thảm, nhưng Khai Thiên Phủ cũng vỡ vụn vô tung, hôm nay như thế nào lại tái hiện thế gian?

- Đạo huynh, ngươi không nên quên, cái gọi là Thiên Đạo ý chí chính là ý chí của Bàn Cổ, mặc dù Bàn Cổ đã vẫn lạc dưới cửu kiếp Thiên Đạo, nhưng phiến hồng hoang thiên địa này chính là được Bàn Cổ sở hóa, Khai Thiên Phủ đoàn tụ mà ra cũng nhờ vào đó.

Lục Áp đạo nhân chau mày nói.

- Không được, đồ nhi này của ta tuyệt đối ngăn cản không được Khai Thiên Phủ, ta phải giúp hắn một tay, nếu không hắn tuyệt đối không độ được kiếp nạn này.

Nguyên Linh lo lắng lên tiếng, hắn lật chưởng liền có một vầng sáng hiện ra, xuất hiện luồng khí tức tối nghĩa không rõ liền khiến nơi trời đất này đều đang vặn vẹo, hiển nhiên đây chính là át chủ bài lớn nhất của hắn, cũng là lễ vật hắn muốn đưa cho Diệp Hiên.

- Đạo huynh không thể, hiện tại thắng bại chưa phân, chí bảo này tuyệt đối không thể dùng ra, huống hồ Diệp Hiên hiện tại là độ bát kiếp Thiên Đạo, nói không chừng hắn còn có biện pháp phòng bị đấy chứ?

Lục Áp vội vàng khuyên can nói.

Nghe lời Lục Áp nói, Nguyên Linh nhướng mày, biết mình quá nóng vội, chính như Lục Áp nói, bây giờ còn chưa tới thời điểm sống chết, món chí bảo này chưa thích hợp xuất ra.

Ông!

Vầng sáng trong tay Nguyên Linh biến mất không thấy nữa, cả người lần nữa ngóng nhìn hư không, ánh mắt trầm trọng nhìn xem Khai Thiên Phủ hàng thế.

Thương khung hoàn vũ, trời đất yên tĩnh.

Khai Thiên Phủ cuối cùng là rủ xuống mà đến, trực tiếp được Bàn Cổ cầm trong tay, một cỗ khí tức phá diệt vạn vật bắn ra, trên thân búa mênh mông cổ phác lóe ra hàn quang không cách nào nói rõ.

- Diệp Hiên, có thể khiến cho Thiên Đạo ý chí tế ra Khai Thiên Phủ, ngươi chết cũng có thể tự hào.

Giọng Hồng Quân Đạo Tổ đạm mạc vô tình, như thời điểm Khai Thiên Phủ xuất hiện, liền chú định hôm nay Diệp Hiên hẳn phải chết không nghi ngờ.

Trên Thương khung, trong hư không.

Diệp Hiên cầm kích mà đứng, hắn ngóng nhìn Bàn Cổ trong tay cầm Khai Thiên Phủ phía trước, trên mặt cũng không gợn sóng gì, hai mắt càng là bình tĩnh đến cực điểm.

- Khai thiên!

Hồng Quân Đạo Tổ uy nghiêm lên tiếng, chân thân Bàn Cổ hai tay cầm búa, như muốn bổ ra nơi trời đất này, một luồng phá thiên hàn mang dâng lên giữa trời đất, như có thể táng diệt vạn vật.

- Giết!

Ầm ầm!

Khai Thiên Phủ vô tình bổ xuống, phá thiên hàn mang chôn vùi thiên địa, mang theo vĩ lực vạn cổ trấn diệt chém xuống Diệp Hiên.

- Điêu trùng tiểu kỹ, không chịu nổi một kích.

Bỗng nhiên, Diệp Hiên lên tiếng cuồng tiếu, Tru Thiên Kích ầm vang nâng lên, một luồng tịch diệt hàn mang trên thân kích lấp lóe, thời không tiểu thụ chập chờn trên mi tâm hắn, một luồng thời không chi lực cũng hội tụ trên Tru Thiên Kích.

- Phá!

Keng!

Trời đất sụp đổ, vạn vật tịch diệt, chỉ thấy một kích của Diệp Hiên oanh lên Khai Thiên Phủ, liền bắn ra diệt thế chi lực khuếch tán ra khắp hồng hoang đại địa.

Ầm ầm!

Hàng vạn dặm đại địa lầm vào trầm luân, địa tâm chi hỏa phun trào mà ra, thái hạo tinh không nổ tung, từng khỏa đại tinh hóa thành tro bụi, đá lửa rơi xuống dưới mạn thiên, tạo thành một cảnh tượng hủy trời diệt đất.

Ngay tại lúc đó, sự tình cực kỳ đáng sợ mà rung động cũng phát sinh theo đó.

Bình Luận (0)
Comment