- Ha ha ha.
Diệp Hiên lên tiếng cuồng tiếu, tay hắn cầm Tru Thiên Kích chống đỡ trên Khai Thiên Phủ, mà chân thân Bàn Cổ tay cầm Khai Thiên Phủ cùng giằng co với Diệp Hiên, hai đại binh khí không ngừng phát ra âm thanh vù vù, hoàn toàn khiến trời đất chỗ hai người vỡ nát.
- Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn, chỉ là một cái Khai Thiên Phủ, như thế nào sẽ đặt trong mắt Diệp Hiên ta?
- Cút cho ta!
Gào vỡ sơn hà, bá diệt thiên địa, quanh thân Diệp Hiên bộc phát ra uy năng hủy thiên diệt địa, trong tay cầm Tru Thiên Kích vô tình nghiền ép Khai Thiên Phủ cùng Bàn Cổ mà đi.
Răng rắc!
Dị tượng trời đất, kim thiết đứt đoạn, chỉ thấy Khai Thiên Phủ giống như mạng nhện rạn nứt, một tiếng oanh minh nổ vang truyền đến, chỉ thấy Khai Thiên Phủ hóa thành mạn thiên hàn quang tiêu tán không còn nữa.
- Chết cho ta.
Ầm ầm!
Một kích xâu thiên, sát sinh trời đất, Diệp Hiên quả thực cường đại khó giải, một kích của hắn khiến Khai Thiên Phủ vỡ nát còn không xong, hắn dư uy không giảm trực tiếp xuyên tiếp đến Bàn Cổ.
- Không!
Hồng Quân Đạo Tổ kinh hãi thét lên, giọng hắn sợ hãi tới cực điểm.
Phốc!
Một kích đâm xuyên hư không trời đất, một kích quán xuyên buồng tim Bàn Cổ, một kích gắt gao này đóng đinh Bàn Cổ trên thương khung, mà người cầm kích này chính là được trời đất cùng tôn vinh vạn pháp là Diệp Hiên vô địch.
- Cái gì Thiên Đạo, cái gì Bàn Cổ, toàn bộ đều chết hết cho ta.
Diệp Hiên kiệt ngạo cười lớn, thời không chi lực hội tụ trong bàn tay hắn, một chưởng từ trên xuống đỉnh đầu Bàn Cổ, khí tức hủy trời diệt đất quả thực đáng sợ tới cực điểm.
Trời đất sụp đổ, vạn vật tuyệt diệt!
Một chưởng này của Diệp Hiên không chỉ có ẩn chứa thời không chi lực, càng ẩn chứa tu vi bát kiếp Thiên Đạo của hắn, càng có một luồng tịch diệt chi lực ẩn chứa trong đó, xem khắp hồng hoang thiên địa người nào có thể đỡ một kích này của hắn?
Ầm!
Nhục thân Bàn Cổ sụp đổ huyết vụ đầy trời, nơi trời đất này đều bị Diệp Hiên đánh nổ, chỉ có huyết vụ đầy trời kia đang vương xuống.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mười hai giọt tinh huyết Bàn Cổ hiện ra, nguyên thần Tam Thanh chìm nổi không thôi, Hồng Quân Đạo Tổ như chó nhà có tang mà bắn đi ra phương xa trời đất trốn đi.
- Muốn đi? Ngươi hỏi qua ta chưa?
Ầm ầm!
Cải thiên hoán địa, đẩu chuyển tinh di, chỉ thấy Diệp Hiên tàn khốc cười một tiếng, năm ngón tay hắn ầm vang nhô ra, nơi trời đất này vặn vẹo cực hạn, thân hình Hồng Quân Đạo Tổ bỏ chạy cũng quỷ dị xuất hiện trước người hắn.
Cạch!
Năm ngón tay Diệp Hiên như kình thiên đại sơn, ầm vang bóp chặt yết hầu Hồng Quân Đạo Tổ, trực tiếp nâng Hồng Quân Đạo Tổ lên giữa không trung, một nụ cười tàn độc được phác hoạ ra từ khóe miệng Diệp Hiên.
…
Trời đất tĩnh mịch, vạn linh vô ngôn.
Tĩnh, yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
Xem khắp thương khung hoàn vũ, nhìn xuống hồng hoang đại địa, tại thời khắc này mọi ấm thanh đều biến mất, chỉ có thân ảnh Diệp Hiên kia ngạo nghễ trên bầu trời trở thành thần tinh lộng lẫy nhất.
- Thiên Tôn!
Thương khung rung chuyển, núi kêu biển gầm, Bất Chu sơn ù ù, bộ hạ ba mươi ba trọng Thiên Đình lên tiếng hét lớn, trong mắt của bọn hắn đều lộ vẻ sùng kính, vì Diệp Hiên chiến bại Thiên Đạo mà reo hò.
Đâu chỉ là ba mươi ba trọng Thiên Đình?
Ngươi nhìn hồng hoang thiên địa kia, ngươi nhìn chúng sinh vạn linh kia, thời khắc này ánh mắt tràn ngập kính sợ, tất cả đều bái phục dập đầu hướng Diệp Hiên trên bầu trời, trong miệng càng là hô hoán chi danh Thiên Tôn.
Trời đất cùng tôn vinh, vạn linh triều bái, đây là đại thế mà hơn ba trăm vạn năm Diệp Hiên trải qua, giờ phút này hắn vô địch chân chính giữa trời đất, đảo mắt tám hướng hồng hoang, người nào có thể xứng làm địch thủ của hắn?
Phía trên Thương khung, bên trong hoàn vũ.
Sắc mặt Hồng Quân Đạo Tổ trắng bệch không máu, hắn muốn tránh thoát khống chế của Diệp Hiên, nhưng Diệp Hiên trước mặt hắn quá mức đáng sợ, cũng quá mức khó giải, căn bản khiến hắn không có chút nào lực phản kháng.
- Ngươi vì Thiên Đạo, chấp chưởng thiên địa?
Năm ngón tay Diệp Hiên ách tại cổ họng Hồng Quân, thần sắc trên mặt phi thường bình tĩnh, giọng hắn càng là không sinh một gợn sóng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Hồng Quân Đạo Tổ tràn ngập vẻ đạm mạc.
- Diệp. . . Diệp Hiên. . . Ngươi. . . Ngươi dám giết ta. . . Thiên Đạo ý chí sẽ dán đại kiếp xuống ngươi!
Bị năm ngón tay Diệp Hiên bóp lên cổ, Hồng Quân Đạo Tổ tại run sợ gào thét, trong mắt hiện ra sợ hãi trước đó chưa từng có, bởi vì hắn có thể cảm nhận được tử vong gần tới với hắn.
Tử vong!
Đơn giản hai chữ, Hồng Quân vẫn luôn không để ý, bởi vì hắn là cường giả dưới Thiên Đạo, căn bản không biết tử vong là cái gì.
Nhưng bây giờ hắn cảm thấy, hắn cũng chân chính lý giải được hàm ý liên quan tới tử vong.
Hồng Quân rất sợ hãi, hắn phi thường sợ hãi, hắn sợ hãi chính mình sẽ chết, hắn sợ hãi hồn phi phách tán mà chết, càng sợ hơn Diệp Hiên vào thời khắc này.
- Ta nhìn thấy sợ hãi từ trong mắt của ngươi, đây là sợ hãi đối với tử vong.
Diệp Hiên bình thản mở miệng.
- Diệp. . . Diệp Hiên. . . Ngươi. . . Ngươi đừng làm loạn. . . Ta vì trởi mà đi. . . Ngươi như giết ta. . . Thiên Đạo ý chí sẽ. . . .
Không đợi Hồng Quân Đạo Tổ nói xong, khóe miệng Diệp Hiên phác hoạ một nụ cười, hắn ngưỡng mộ thương khung hoàn vũ, hắn bình tĩnh nói:
- Ngươi xem cả trời này, hắn dám ngăn cản ta giết ngươi sao?
- Không. . . Sẽ không!
Hồng Quân Đạo Tổ run rẩy rống to, bởi vì hắn lúc này mới phát hiện, nơi trời đất này trở nên sáng sủa, Thiên Đạo ý chí hoàn toàn thối lui, vĩ lực gia trì trên người mình cũng tiêu tán vô tung.