- Vì cái gì? Ngươi vì cái gì từ bỏ ta?
- Ngươi sợ cái gì, ngươi đang sợ cái gì, chẳng lẽ ngươi cũng không ngăn được được hắn sao?
Hồng Quân Đạo Tổ thê lương thét lên, hắn ngửa cổ lên trời hô hoán Thiên Đạo ý chí giáng lâm, nhưng trời đất này gió êm sóng lặng, cái gọi là Thiên Đạo ý chí như hoàn toàn biến mất.
- Ngươi nhìn, hắn đang sợ ta, ngay cả trời cũng đang sợ ta, hiện tại ngươi rõ chưa?
Diệp Hiên thu hồi ánh mắt đang nhìn vào thương khung, trên mặt triển lộ ra một nụ cười, nụ cười này từ lâu đã không còn chất chứa trong lòng Diệp Hiên đã lâu, khoảng chừng hơn ba trăm vạn năm.
- Trời đất diệt mà ta bất diệt, vạn vật chết mà ta bất tử, siêu thoát trên Thiên Đạo, trở thành chúng thánh chi thánh, đây là mộng tưởng của ta cho tới nay.
- Giấc mộng này sẽ phải được thực hiện, đáng tiếc rốt cuộc ngươi không nhìn thấy.
Diệp Hiên bình tĩnh nói nhỏ.
Ầm!
- Không!
Hồng Quân Đạo Tổ thê lương rên rỉ, chỉ là đầu của hắn sống sờ sờ bị Diệp Hiên vặn xuống, trực tiếp bị Diệp Hiên bóp nát trong tay, chi lực Thời Không Giảo Sát trong thân thể Hồng Quân Đạo Tổ giảo sát thành huyết vụ tung đầy trời, trực tiếp hồn phi phách tán giữa trời đất.
- Xương trắng đầy núi, hai bên bờ biển máu, dưới chân của ta chất đầy quá nhiều thi cốt kẻ địch, mà Hồng Quân ngươi bất quá chỉ là một trong số đó, ngươi cần gì phải không cam lòng mà chết đâu?
Diệp Hiên đứng ngạo nghễ thương khung, Tru Thiên Kích vờn quanh trước người hắn, hắn nhìn ra mạn thiên huyết vụ bay lả tả bình tĩnh nói nhỏ, trong mắt cũng không có vẻ gì mừng rỡ hưng phấn.
Tru sát một cái Hồng Quân, đối với Diệp Hiên thời khắc này mà nói không đáng giá nhắc tới.
Chính như La Hầu cũng đã từng nói, Hồng Quân bất quá là tham sống sợ chết hạng người gan chuột, hắn căn bản không có vô địch chi tâm, xưng tôn làm tổ hắn lựa chọn hợp đạo cùng thiên, cuối cùng cũng chỉ là một con kiến hôi thôi.
Ầm ầm!
Diệp Hiên bước ra một bước, trực tiếp hiện ra trong ba mươi ba trọng Thiên Đình, hắn ngồi ngay ngắn bên trên bảo tọa Thiên Đế, dưới tay chính là quần tiên Yêu Vương.
- Truyền pháp chỉ bản tôn, một vạn năm sau mở ra thiên địa thịnh hội, phàm là Đại La Kim Tiên đều có thể tham dự hội, bản tôn đem truyền pháp thụ đạo ba ngàn năm, nếu người nào có đại cơ duyên đại trí tuệ, có thể nhập làm quan Thiên Đình ta.
Ngôn xuất pháp tùy, Thiên Tôn pháp chỉ.
Lời Diệp Hiên nói quanh quẩn trong hồng hoang thiên địa, quần tiên Yêu Vương sơn hô chi danh Thiên Tôn Diệp Hiên, toàn bộ hồng hoang đại địa đều chấn động đến cực điểm.
. . .
Trời đất chấn động, vạn linh kích chiến.
Từng đạo kim sắc pháp chỉ từ ba mươi ba trọng Thiên Đình truyền ra, bất luận đạo thống lớn nhỏ, hay là Chuẩn Thánh Đại La khắp nơi, nhao nhao đều được ba mươi ba trọng cùng Thiên Đình mời.
Đây là một trận thiên địa thịnh hội, càng là thịnh hội mà khoáng cổ không có, mà Diệp Hiên trải qua nhất chiến cùng trời, triệt để hóa thân thành vô địch giữa trời đất.
Vô địch giữa trời đất.
Câu nói này nghe như đơn giản, thế nhưng là từ khai thiên tịch địa đến nay, không người dám gánh vác câu nói này mà tiến lên, cho đến khi Diệp Hiên xuất hiện, câu nói này rốt cục mới thành thật.
Cường giả hằng cường, kẻ yếu như cẩu.
Đây là một cái chân lý vĩnh hằng không đổi, Diệp Hiên vô địch giữa trời đất, chúng sinh vạn linh trong lòng chỉ có kính sợ, đều nhao nhao chuẩn bị cho thiên địa thịnh hội một vạn năm sau.
Vạn tiên triều bái? Bầy yêu cúng bái?
Không không không!
Phải nói là, trời đất cùng tôn vinh, vạn linh triều bái, từng tòa tượng đá Diệp Thiên Tôn được dựng lên trong hồng hoang đại địa, được hồng hoang vạn linh cúng bái.
Diệp Hiên đã chân chính thành tựu vô địch đại thế, cũng thực sự trở thành vô địch giữa trời đất.
Thiên Tôn cung!
Cung điện vô đỉnh, ngôi sao mạn thiên.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trong hư không, từng sợi tinh huy vương vãi xuống, chiếu rọi thân hình hắn không nhiễm trần thế, một cỗ khí tức tối nghĩa không rõ quanh quẩn người hắn.
Hô!
Diệp Hiên chầm chậm mở mắt, trong miệng phun ra một ngụm trọc khí thất luyện, thời không cả tòa Thiên Tôn cung đều cực hạn vặn vẹo, càng lộ vẻ có phần tiêu tan bất định.
- Thiên Đạo bát kiếp?
Diệp Hiên thì thầm nói mớ, cảm thụ được lực lượng tự thân, càng là lắng đọng tu vi của mình.
- Ràng buộc, áp lực, còn có tâm linh run rẩy, ta vậy mà cảm thấy sợ hãi?
Diệp Hiên dạo bước bên trong Thiên Tôn cung, lông mày của hắn chăm chú nhăn lại với nhau, bởi vì khi hắn bước vào bát kiếp Thiên Đạo, đem thể xác tinh thần lắng đọng xuống, hắn trong cõi u minh có một cái cảm giác, liền như có một thanh đao sắc bén gác ở cổ họng hắn, như bất cứ lúc nào cũng sẽ lấy tính mệnh hắn.
Loại cảm giác này khiến Diệp Hiên cực kỳ áp lực, tâm linh càng là không cầm được mà run sợ, mà tu vi bát kiếp Thiên Đạo một thân hắn ngưng kết không tiến, phía trước tựa như có một cánh cửa, nếu là hắn dám đẩy cánh cửa này ra, tự thân nhất định sẽ gặp tử Kiếp.
- Cửu kiếp Thiên Đạo đáng sợ như vậy sao?
Diệp Hiên chau mày, trong mắt xẹt qua vẻ suy tư, bởi vì từ đầu đến cuối hắn không cách nào yên tĩnh, tâm linh truyền đến run rẩy khiến hắn trầm trọng đến cực điểm.
Chưa bao giờ có, thật chưa bao giờ có!
Dù là tam kiếp lâm thân, tâm linh Diệp Hiên cũng chỉ là tuyệt vọng mà không cam lòng, căn bản cũng không có xuất hiện hai chữ sợ hãi này.
Nói thẳng một câu, Diệp Hiên đã quên sợ hãi là dạng cảm giác gì, hắn đối với từ ngữ này quá mức lạ lẫm, lạ lẫm đến cơ hồ quên đi hai chữ này.
Nhưng bây giờ!
Diệp Hiên cảm nhận được sợ hãi, nguồn gốc phần sợ hãi này chính là cửu kiếp Thiên Đạo.