- Bạch Y huynh, ngươi đi cùng ta.
Diệp Hiên mỉm cười mở miệng, hai người cùng đi vào bên trong Thiên Tôn cung, mà quần tiên Yêu Vương hai mặt nhìn nhau, đáy mắt mỗi người đều lộ vẻ chấn kinh.
Mặc dù bọn họ vẫn luôn nghe Diệp Hiên nhắc tới cái tên Liễu Bạch Y, nhưng hôm nay Liễu Bạch Y đã chết lại sống lại, bọn họ mới phát hiện Liễu Bạch Y cũng chỉ là một phàm nhân, vì sao Diệp Hiên lại kích động như vậy?
- Đây là bằng hữu của Thiên Tôn, chúng ta không cách nào so sánh được.
Đông Hoàng Thái Nhất tự giễu cười nói.
- Người này mặc dù là phàm nhân, nhưng ta có thể cảm nhận được hắn có một loại khí chất nói không rõ ràng, cũng không đơn giản như chúng ta tưởng tượng.
Khổng Tuyên thì thầm.
- Người có thể trở thành bằng hữu của Thiên Tôn, làm sao có thể là người bình thường, tương lai chúng ta nhất định phải giao hảo với hắn, chớ bởi vì hắn là phàm nhân mà đắc tội hắn, nếu không nhất định sẽ dẫn tới họa sát thân.
Minh Hà Lão Tổ trầm giọng nói.
- Phân phó xuống, nếu là thiên đình ai dám khinh mạn Bạch Y tiên sinh, vậy để cho hắn đi đến Trảm Tiên Đài một lần.
Hoàng bàn tử lạnh lùng truyền lệnh.
Trong Thiên Tôn cung.
Diệp Hiên cùng Liễu Bạch Y đứng sóng vai nhau, hai người ngửa mặt lên nhìn ngắm bầu trời, trong khoảng thời gian ngắn muôn vàn cảm khái, cũng không biết nên nói cái gì.
- Diệp huynh, nói cho ta biết đi, ba trăm vạn năm qua ngươi làm thế nào đi tới được hôm nay, chúng bây giờ ta lại đang ở nơi nào, mà ngươi là thân phận gì?
Liễu Bạch Y dẫn đầu phá vỡ yên lặng nói.
- Năm đó ta rời khỏi nhân gian giới...
Diệp Hiên thở dài, thướt tha nói đến những gì hắn trải qua.
Thời gian trôi qua từng chút một, trong Thiên Tôn cung thỉnh thoảng phát ra âm thanh kinh hô, càng kèm theo tiếng cười to của Liễu Bạch Y.
- Tốt thay cho một Dương Tiễn, tốt thay cho một Ngọc Đế, còn có Thiên Đạo Thánh Nhân, không ngờ Diệp huynh lại đã trải qua nhiều kiếp nạn như vậy.
Liễu Bạch Y cảm khái liên tục.
Hắn từ trong miệng Diệp Hiên biết được tất cả quá khứ của hắn, tuy rằng Diệp Hiên nói không đáng kể, nhưng Liễu Bạch Y hoàn toàn có thể tưởng tượng Diệp Hiên đã trải qua một cái gì đó, càng biết giờ phút này Diệp Hiên là thân phận gì, mình và Diệp Hiên đang ở nơi nào.
- Ba mươi ba trọng Thiên Đình? Diệp Thiên Tôn? Được được được!
Liễu Bạch Y cất tiếng cười to, chỉ là hắn cười lại cười chảy ra một hàng nước mắt trong trẻo, điều này cũng làm cho sắc mặt Diệp Hiên khẽ biến, nói:
- Bạch Y huynh, ngươi làm sao vậy?
- Không có gì.
Liễu Bạch Y liên tục xua tay, hắn cảm thán thì thầm nói:
- Ta chỉ hận không thể cùng Diệp huynh liên thủ chinh chiến Địa Tiên Giới, không có trải qua thiên địa động loạn, ở thời khắc khó khăn nhất bất lực nhất của ngươi không có ở bên cạnh ngươi.
- Tất cả đã trôi qua. Hiện tại nhìn khắp hồng hoang thiên địa ta đã không có địch thủ, Bạch Y huynh cũng chết mà sống lại, tất cả là đủ rồi.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Không!
Bỗng nhiên, Liễu Bạch Y nhìn về phía Diệp Hiên, đôi mắt lóe ra vẻ phức tạp.
- Tất cả cũng chưa từng có, ngươi đã sắp độ Thiên Đạo cửu kiếp, đây mới là kiếp nạn lớn nhất trong cuộc đời ngươi, Liễu Bạch Y ta mặc dù là một phàm nhân, nhưng hôm nay nhất định phải cùng ngươi cùng nhau chống đỡ Thiên Đạo cửu kiếp này, như thế mới không phụ tình huynh đệ của ta.
Bạch Y tuyệt thế, ngạo nghễ vạn cổ, cho dù Diệp Hiên đã sừng sững nơi đỉnh cao, nhưng Diệp Hiên thủy chung đều là chí hữu của mình, điều này chưa bao giờ có bất kỳ thay đổi nào, cho dù hắn bằng vào thân thể phàm nhân này, cũng nhất định sẽ giúp Diệp Hiên một tay.
- Đa tạ Bạch Y huynh!
Diệp Hiên không có khách sáo, càng không có dối trá, bởi vì giữa hắn và Liễu Bạch Y không cần phải nói quá nhiều, bởi vì hai người đều coi đối phương là chí hữu, mà giữa chí hữu không cần phải nói những lời đường hoàng kia.
- Bạch Y huynh, tuy rằng giờ phút này ngươi cũng không có bất kỳ tu vi gì, nhưng ta thay ngươi chế tạo thân thể này tuyệt đối không kém thân Tổ Vu, hơn nữa bằng tu vi hiện tại của ta là Thiên Đạo bát kiếp, hoàn toàn có thể cho ngươi bước vào Chuẩn Thánh.
Diệp Hiên nói xong, lật tay lấy ra ngọc thạch màu đỏ, trực tiếp đưa cho Liễu Bạch Y nói:
- Bộ Vạn Trượng Hồng Trần Pháp này chính là chí bảo của Hỗn Độn đại thế, không tương xứng với Bất Tử Tiên Kinh ta tu luyện.
- Được.
Liễu Bạch Y không có khách sáo, hắn trịnh trọng tiếp nhận Vạn Trượng Hồng Trần Pháp mà Diệp Hiên đưa tới, ánh mắt cực kỳ kiên định.
- Bạch Y huynh, bây giờ ta sẽ trợ giúp ngươi bước vào trong Chuẩn Thánh.
Ầm ầm!
Tu vi Thiên Đạo bát kiếp đang nở rộ, tiểu thụ thời không đang đung đưa, cả Thiên Tôn cung đều vặn vẹo, một nguồn lực lượng mênh mông vô biên che đậy lấy Liễu Bạch Y, trong đó ẩn chứa pháp cùng đạo của Diệp Hiên, còn có tâm đắc tu luyện cả đời của hắn.
Thời gian vội vàng, đảo mắt trăm năm.
Không thể không nói, Liễu Bạch Y tuyệt đối có thể nói là đệ nhất kỳ tài từ xưa đến nay, trăm năm dưới sự trợ giúp của Diệp Hiên, tu vi của hắn thẳng vào Chuẩn Thánh, Vạn Trượng Hồng Trần Pháp lại bị hắn đọc kỹ trong lòng, hắn tu luyện ra một luồng Hồng Trần Lực, càng mơ hồ có tư thế dẫn tới Hồng Trần đệ nhất nan.
Ầm ầm!
Diệp Hiên vội vàng thu tay lại, bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện, Liễu Bạch Y lại giống như không có bình cảnh, tốc độ tu luyện quả thực kinh người.
Nếu hắn còn không thu tay, Liễu Bạch Y tuyệt đối sẽ phải nghênh đón Hồng Trần đệ nhất nan, đây cũng không phải là kết quả hắn muốn nhìn thấy.