Diệp Hiên chưa từng tự đem chính mình đặt vào trong nguy hiểm, mỗi một lần đối mặt với tử vong cũng là vì tình thế bức bách, nhưng lúc này đây hắn hoàn toàn không cần thiết cứng rắn cùng những cự thú tinh không này.
Mà lại quan sát qua vài vạn năm, Diệp Hiên phát hiện một chuyện, mỗi một lần mình đào tẩu đều có thể bị những cự thú tinh không này tìm tới, ở trong đó nhất định có nguyên nhân mà chính mình không biết.
Cuối cùng là nguyên nhân gì, Diệp Hiên khổ sở suy nghĩ cũng không nghĩ tới, biện pháp duy nhất hiện tại là hắn cần cấp tốc tìm tới đại thế giới hỗn độn, có lẽ sinh linh hỗn độn ở đó có thể biết làm thế nào bày thoát khỏi dây dưa của những cự thú tinh không này.
Đi!
Diệp Hiên không có nửa điểm dừng lại, hắn lần nữa di chuyển mà đi, căn bản không muốn dây dưa cùng những cự thú tinh không này, mà những cự thú tinh không này liên tục gầm thét, lần nữa truy tìm Diệp Hiên.
Đây là một trận truy đuổi không ngừng không nghỉ, xem như Diệp Hiên được lĩnh giáo sự lợi hại của những cự thú tinh không này, mặc dù hắn mất đi Tinh Không La Bàn, thế nhưng không phải chạy trốn không có mục đích.
Diệp Hiên nhớ mang máng Nguyên Linh từng nói qua, nếu là thật sự mê thất trong hỗn độn tinh không, chỉ cần tìm được Bắc Cực Tinh rồi một mực đi về phía nam, thì nhất định có thể tìm đến được đại thế giới hỗn độn.
Một vạn năm trước Diệp Hiên có tìm đến Bắc Cực Tinh, hắn cũng y theo lời Nguyên Linh nói, không ngừng di chuyển về hướng nam mà đi, đã một vạn năm thời gian trôi qua, ngay cả cái bóng của đại thế giới hỗn độn hắn cũng không nhìn thấy, một đường những nơi đi qua càng là không có nhìn thấy bất cứ sinh linh gì.
Người, sợ mất đi hi vọng, Diệp Hiên hoàn toàn hiểu rõ đạo lý này, cho nên hắn không ngừng cổ vũ sĩ khí chính mình, một mực di chuyển về phía nam mà đi, mặc cho cự thú tinh không truy sát sau lưng, hắn cũng hoàn toàn bỏ mặc.
Thời gian trôi mau, thoáng qua liền mất.
Lại trôi qua mười vạn năm, không biết Diệp Hiên đã di chuyển qua bao nhiêu là tinh hệ, dựa theo hắn đo lường tính toán, trọn vẹn hắn đã vượt qua hai cái tinh vực, nhưng vẫn là không có nửa điểm bóng dáng của đại thế giới hỗn độn.
Đại Thánh hoàn toàn chính xác cường hoành, nhưng cũng có mức độ, trọn vẹn hai mươi vạn năm, Diệp Hiên chạy trốn không chút nào dừng lại, điều này cũng khiến cho hắn cảm giác mệt mỏi, mà phía sau hắn hơn ngàn con cự thú tinh không cũng mệt thở hồng hộc, nhưng vẫn là hai mắt xích hồng nhìn về Diệp Hiên.
Theo lý mà nói, Diệp Hiên Đại Thánh chỉ có chút mệt mỏi, những cự thú tinh không này bất quá là thất kiếp Thiên Đạo, hẳn sớm đã bị Diệp Hiên bỏ xa mới phải.
Thế nhưng những cự thú tinh không này có một loại thần thông thiên phú, loại thần thông này cực kỳ lợi hại, trên đoạn đường của bọn chúng đi là dùng các tinh thần làm thức ăn, không ngừng bổ sung năng lượng trong cơ thể mình, từ đầu đến cuối kiên nhẫn đuổi theo Diệp Hiên, dù là nhiều lúc bọn nó mất dấu Diệp Hiên, nhưng chẳng bao lâu lại lần nữa xuất hiện sau lưng Diệp Hiên.
Liền tựa như có một sợi dây thừng, đem Diệp Hiên cùng bọn nó buộc chung một chỗ, bất luận Diệp Hiên đi tới chỗ nào, căn bản là không cách nào thoát khỏi bọn hắn.
- Đám súc sinh các ngươi thật là đáng ghét!
Diệp Hiên tức giận mắng nhỏ, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu rồi lần nữa di chuyển đi.
Một vạn năm sau!
Ông!
Diệp Hiên di chuyển ra, hai mắt hắn đã có phần vô thần, tùy ý nhìn về phía trước, chỉ là sau một khắc hai mắt khô bại của hắn bỗng nhiên sáng lên, một lần nữa hiện ra linh quang óng ánh.
- Đại thế giới hỗn độn?
Diệp Hiên kích động rống to, thân thể đều run sợ đến cực điểm, bởi vì ở phía trước của hắn, có một mảnh thế giới mênh mông vô ngần hiện ra trong mắt hắn, giờ phút này đang nở rộ hào quang sáng chói.
Phiến tinh vực mênh mông vô ngần này, liền để Diệp Hiên không thể nhìn thấy phần cuối, bên trong vùng tinh vực này không biết có bao nhiêu tinh hệ tồn tại, một cỗ sinh cơ không cách nào tưởng tượng đập vào mặt Diệp Hiên.
Ngao!
Bỗng nhiên, chỉ thấy được ngàn con cự thú tinh không truy đuổi mà đến, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn hung hăng nhìn chăm chú những cự thú tinh không này, trong nháy mắt cả người di chuyển về hướng đại thế giới hỗn độn.
Ngao —— ngao —— ngao!
Nhìn Diệp Hiên tiến nhập vào bên trong tinh vực óng ánh phía trước, hàng ngàn con cự thú tinh không liên tục gầm thét, bọn nó cũng không đuổi theo Diệp Hiên ngay lập tức, trong đôi mắt hung ác lại xẹt qua một vẻ kiêng dè.
Chỉ là vẻ kiêng dè này đến nhanh đi cũng nhanh, những cự thú tinh không này linh trí thấp quá mức, cuối cùng vẫn là tiếp tục truy tìm hướng Diệp Hiên, cũng tiến nhập vào phiến tinh vực óng ánh hoàn mỹ này.
...
Đại thế giới hỗn độn, đại vực Nam Đẩu.
Mặt đất bao la, vô biên vô hạn, từng tòa sáp thiên cự phong đột ngột từ mặt đất mọc lên, che khuất tinh vân bầu trời dũng đãng thương khung, Thái Dương tinh thần treo ở hướng đông, chiếu ra chính phổ kim quang chói mắt chiếu sáng cả mảnh thế giới này.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hào quang óng ánh, nguyên quang lưu chuyển, lần lượt từng thân ảnh kích xạ qua lại giữ trời đất, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các loại sinh linh hình thù kỳ quái ngao du giữa trời đất.
Có loại người mọc ra sừng thú, có đầu thú thân thể quái vật, càng có sinh linh mọc ra cánh, còn có yêu thú lướt qua trên bầu trời...
Rất rất nhiều sinh linh không biết tên tồn tại ở nơi thế giới này, càng có rất nhiều cự thành mênh mông đứng vững trên mặt đất.