Nhìn nụ cười trên mặt Diệp Hiên, Âm Nha thở phào một cái, càng là rèn sắt khi còn nóng, giựt giây nói:
- Thượng tiên, nếu như ngài đạt được Sổ Sinh Tử, là có thể chưởng khống lục luân hồi này, đến lúc đó thì ở Phong Đô Thành to lớn này, ngài chính là chí cao vô thượng.
Nhìn Âm Nha thân thiện lấy lòng, nụ cười trên mặt Diệp Hiên càng thân thiết, vỗ vỗ vai Âm Nha nói:
- Ngươi rất tốt, nếu ta thật có thể đạt được Sổ Sinh Tử, tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
- Sao tiểu nhân dám tranh công, chỉ cần sau khi thượng tiên đạt được Sinh Tử Bạc có thể chưởng quản lục luân hồi, thì tiểu nhân đây đã rất thỏa mãn rồi.
Âm Nha quỳ sát dưới đất, không ngừng dập đầu cảm ơn Diệp Hiên.
Một nụ cười nhạt theo khóe miệng Diệp Hiên câu ra, sau đó biến mất không còn tăm hơi, càng thân thiết nâng Âm Nha dậy, nói:
- Nói với ta nói, Sổ Sinh Tử kia ở phương nào, ta nên làm thế nào để đạt được?
- Truyền thuyết nói Sổ Sinh Tử đang ở trên bàn Diêm La điện, chỉ là Diêm La điện có đại trận phong ấn, nếu muốn đi vào trong đó, thì cần đánh nát phong ấn, không biết thượng tiên ngài... ?
Âm Nha muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Ngươi dẫn đường, ta cũng muốn kiến thức một chút, Diêm La điện này là bộ dáng gì.
Nụ cười trên mặt Diệp Hiên thủy chung như một.
Hai người có thể nói đều là tâm hoài quỷ thai, chỉ là tầng cửa sổ này còn không có đâm mà thôi, Âm Nha rủ mày xuống, đáy mắt xẹt qua một luồng âm u, chờ hắn ngẩng đầu đối với Diệp Hiên cũng càng là cung kính.
- Thượng tiên, ngài đi theo ta.
Theo Âm Nha dẫn đường, hai người trực tiếp đi ra lầu các, thẳng đến trung tâm Phong Đô Thành.
Truyền thuyết cổ xưa.
Giữa thiên địa được phân làm tam giới, một là Thiên Đình, hai là Nhân Gian, ba là Địa Phủ.
Trong truyền thuyết Địa Phủ có Thập Điện Diêm La, Ngưu Đầu Mã Diện, Hắc Bạch Vô Thường, còn có mười tám tầng Địa Ngục đáng sợ.
Diệp Hiên không biết truyền thuyết này có thật hay không, nhưng lúc này hắn lại biết, là Thập Điện Diêm La cũng tốt, Ngưu Đầu Mã Diện cũng được, hắn căn bản cũng không có nhìn đến, càng chưa nói là mười tám tầng Địa Ngục.
Lúc này hiện ra ở trong mắt Diệp Hiên chính là một tòa cung điện màu đen tàn bại không chịu nổi, trên vách tường loang lổ kia khắc rõ vết tích tang thương của thời gian, hai con ác quỷ dữ tợn màu đỏ được điêu khắc trên cửa đồng, mang đến một loại cảm giác âm u đáng sợ.
Một tấm biển màu đen ám kim, giắt ở trên cửa, thượng thư ba chữ to —— —— Diêm La điện!
- Thượng tiên, truyền thuyết Sổ Sinh Tử đang ở trong Diêm La điện, chỉ là muốn tiến vào trong, nhất định phải đánh vỡ phong ấn mới được.
Âm Nha nhắc nhở.
Diệp Hiên cũng không trả lời, mà là bước chậm đi tới trước Diêm La điện, đáy mắt hắn có huyết sắc lóe lên, hắn giơ bàn tay lên, bỗng nhiên mở cửa cung điện ra.
Ầm!
Trời rung đất chuyển, huyết quang băng xạ, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ xuất hiện.
Gào!
Chấn thiên động địa, thét bể sơn hà, hai con ác quỷ điêu khắc ở trên cửa lúc đầu lúc này lại sống lại, quanh thân càng dâng lên quỷ vụ thao thiên, cuồng bạo nhào tới cắn Diệp Hiên.
- Chém!
Sắc mặt Diệp Hiên không một gợn sóng, hai ngón tay cắt qua khoảng không, Huyết Kiếm trăm trượng hóa hình ra, mang theo uy năng không thể địch nổi, bay thẳng đến hai con ác quỷ chém rụng xuống.
Cũng trong lúc đó, Âm Nha đi theo ở sau lưng Diệp Hiên lúc đầu, chợt mở miệng cười to, dưới ánh mắt âm lãnh, Diệp Hiên nhìn kỹ xuống, hắn hóa thành một hồn ảnh, trong nháy mắt bước vào trong Diêm La điện.
- Ha ha. Tiểu bối, đa tạ ngươi ngăn cản hai hồn quỷ này cho ta, chờ ta lấy được Sổ Sinh Tử, tất nhiên sẽ biến ngươi thành tôi tớ lệ quỷ, báo đáp ngươi.
Gào!
Âm Nha vừa xông vào Diêm La điện, hai ác quỷ liền hung ác rít gào, quỷ vụ quanh thân càng thêm nồng đậm, tất cả đều không sợ chết hướng Diệp Hiên nhào tới cắn.
- Diệt hồn chỉ!
Một chút huyết quang, ở Diệp Hiên chỉ nhọn nảy sinh, giống như chiếu phá vạn cổ hư không, trong nháy mắt đem hai ác quỷ hóa thành khói đen, cũng để cho phương thiên địa này đột nhiên an tĩnh lại.
Một nụ cười nhạt tàn khốc theo khóe miệng Diệp Hiên câu ra, hắn không nóng không vội bước chậm vào Diêm La điện, giống như cử động của Âm Nha vẫn chưa làm cho hắn có bất kỳ ý tức giận gì.
Từ đầu đến cuối, Diệp Hiên căn bản không có tin Âm Nha, hắn đã sớm ngờ tới Âm Nha cũng chỉ là mượn tay hắn, muốn đi vào Diêm La điện.
Nhưng chuyện này cũng không có quan hệ, đối với Diệp Hiên mà nói, sinh tử của Âm Nha sớm đã nằm ở trong tay hắn, muốn tính kế hắn, chỉ sợ Âm Nha này vẫn là còn quá non.
Đi qua u ám, ánh sáng mọc lên ở phía trước, sau khi Diệp Hiên đi ra, đập vào mi mắt chính là một tòa cung điện uy nghiêm mà xa hoa.
Chín mươi chín tầng cầu thang bằng ngọc đen nở rộ u quang, trên bậc thang cuối cùng, một tấm mộc bàn màu đen xuất hiện, Âm Nha đang cầm một bản ngọc sách đen mà cười.
- Ha ha, ba ngàn năm, đầy đủ ba ngàn năm, không ngờ Sinh Tử Bạc lại lần nữa về tay ta.
Âm Nha kích thích gầm nhẹ, âm quang quanh thân càng là không ngừng tăng vọt, càng làm cho Diêm La điện cuồng bạo run rẩy, giống như muốn sụp xuống vậy.
Bỗng nhiên.
Hơi thở Âm Nha dừng lại, hắn nhìn lại Diệp Hiên, âm khí quanh thân biến hóa quỷ dị, lại hóa thành bộ dáng nhân loại.
Mày kiếm mắt sáng, da thịt trắng nõn, một mái màu đen tóc rũ xuống sau đầu, Âm Nha mặc vương bào, đầu đội Khô Lâu Vương quan, khuôn mặt hiện uy nghiêm quỷ thần, tay hắn cầm Sinh Tử Bạc, quan sát Diệp Hiên dưới bậc thang, trong mắt càng là có một tia dò xét.
- Nên gọi ngươi là Âm Nha, hay nên gọi ngươi là Diêm La đây?
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói.