Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 148 - Chương 148 - Dã Tâm Của Diệp Hiên (1)

Chương 148 - Dã tâm của Diệp Hiên (1)
Chương 148 - Dã tâm của Diệp Hiên (1)

- Tiểu bối, tuy ta không biết ngươi làm thế nào bước vào Diêm La địa ngục được, nhưng đáng tiếc ngươi đã giúp ta cầm lại Sinh Tử Bạc, hôm nay ta có thể tha chết cho ngươi, nhưng từ nay về sau, ngươi chính là thuộc hạ sổ sách của bản vương, làm việc theo ý của bản vương.

Âm Nha uy nghiêm lên tiếng nói.

- Ah!

Diệp Hiên cười, hắn thật cười, chỉ là nụ cười này vô cùng khinh miệt, cũng để cho Âm Nha híp mắt lại, sắc mặt chậm rãi âm trầm xuống.

- Tiểu bối, ngươi cười cái gì?

Âm Nha lạnh lùng lên tiếng.

Đạp —— đạp —— đạp.

Như vong hồn gióng lên trống trận, lại tựa như hàng vạn hàng nghìn huyết hồn hét thảm, quanh thân Diệp Hiên toát ra ánh sáng đỏ ngòm thông trời đoạt đất, đang bước chậm đi tới Âm Nha.

Chín mươi chín bạc cầu thang ngọc đen theo mỗi một bước chân Diệp Hiên rơi xuống, chỉ thấy lấy Diệp Hiên làm trung tâm, hàng vạn hàng nghìn huyết ảnh gào thét rít gào ở quanh người hắn, lệ khí huyết tinh nồng đậm kia càng là tràn ngập ở trong toàn bộ Diêm La điện, càng chiếu rọi Diệp Hiên đến đáng sợ mà kinh người.

Nhìn một màn như thế, sắc mặt Âm Nha đại biến, bước chân hắn không tự chủ mà đang lùi lại, càng là nhanh chóng thôi động Sinh Tử Bạc, toát ra một chùm sáng bao phủ hắn ở trong, ngăn cản Diệp Hiên toát ra khủng bố uy thế.

Đùng!

Cuối cùng Diệp Hiên đi tới trước người Âm Nha, đôi mắt khép mở nhìn thẳng mắt Âm Nha, tất cả đều chính là đạm mạc vô tình, giống như đang nhìn một con kiến hôi vậy.

- Độ... Độ Kiếp kỳ? Chuyện này... chuyện này sao có thể?

Âm Nha khiếp sợ, âm thanh đều có chút khẽ run, bởi vì rốt cục hắn cũng phát hiện một sự thật đáng sợ, uy thế người thanh niên trước mắt này triển lộ ra, đã có một tia ý tứ hàm xúc tiên thần, cái này căn bản là dấu hiệu sắp thành tiên.

- Không được... Không thể... Thiên địa Mạt Pháp không còn linh khí... Sao ngươi có thể thành tựu tu vi Độ Kiếp kỳ?

Âm Nha hoảng sợ gầm nhẹ, nếu như không có Sổ Sinh Tử ở trong tay, chỉ sợ hắn sớm đã hốt hoảng chạy thục mạng.

- Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là thần phục ta, hoặc là tan tành mây khói.

Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, giống như đang nói một chuyện rất tùy ý.

- Ha ha!

Nhìn dáng dấp không lo ngại gì của Diệp Hiên, Âm Nha từ kinh hãi tỉnh dậy, càng là âm trầm cười lạnh nói:

- Tiểu bối, ngươi có từng nghe qua, Diêm La muốn ngươi ba càng chết, ai dám lưu ngươi đến ngũ càng? Nếu là không có Sinh Tử Bạc ở trong tay, ta xác thực không phải là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ tay ta đang cầm Sinh Tử Bạc, giết ngươi đơn giản giống như chuyện nghiền nát con kiến mà thôi.

- Ồ? Ngươi có thể thử xem.

Diệp Hiên mỉm cười, trong mắt có một tia quỷ dị không nói lên lời.

- Ngươi muốn chết.

Âm Nha gầm nhẹ, Sinh Tử Bạc rời khỏi tay hắn, hóa thành thạch thư trăm trượng, càng là nở rộ âm quang, rơi xuống phủ đầu trấn áp Diệp Hiên.

- Tiểu bối, Sinh Tử Bạc là linh vật thiên địa pháp tắc hóa thành, mặc dù tu vi ngươi là kỳ Độ Kiếp, nhưng cũng sẽ phải chết ở dưới Sinh Tử Bạc.

Âm Nha càn rỡ cười to, cũng không chờ hắn cười xong, tiếp theo đã xảy ra một màn triệt để làm cho hắn dại ra tại chỗ, thân thể càng không tự chủ được mà khẽ run.

Ầm!

Kình thiên đạp đất, huyết quang thông thiên, giữa hư không vô tận, vong hồn đang khóc, lệ phách hét thảm, từng mảnh huyết quang theo cơ thể Diệp Hiên nổ bắn ra, khi hắn đấm ra một quyền thông thiên cuồng bạo rơi ra, trực tiếp đánh bay Sinh Tử Bạc ra xa trăm trượng.

Ông!

Hư không nổ tung, trời rung đất chuyển, không đợi Âm Nha có phản ứng, Diệp Hiên đã bước ra một bước vẫy tay với hư không, Sinh Tử Bạc trăm trượng trong nháy mắt hóa thành hắc ngọc sách, bị Diệp Hiên hút vào trong tay.

Xúc tua âm hàn, linh hồn rung động, đây chính là Diệp Hiên thời khắc này, Sinh Tử Bạc bốc hơi bạo động lúc đầu, bây giờ ở trong tay Diệp Hiên cũng dần dần an tĩnh lại, hóa thành một quyển thạch thư bình thường, lại không nửa điểm năng lượng ba động.

- Chuyện này... chuyện này sao có thể?

Âm Nha kinh hoảng rống to hơn, tâm thần triệt để đại loạn, hoàn toàn không thể tin được vào những gì mình đang thấy.

Đùng!

Bước ra một bước, mặt đất nổ tung, tay Diệp Hiên nâng Sinh Tử Bạc, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Âm Nha, một chưởng vỗ ra trực tiếp đập bay trên mặt đất, bàn chân bỗng nhiên giẫm đạp ở trên mặt hắn.

- Vì sao? Vì sao? Sinh Tử Bạc rõ ràng là thiên địa hóa thành, trong đó ẩn chứa uy năng không thể tin được, vì sao... vì sao lại như vậy?

Bị Diệp Hiên giẫm xuống ở dưới chân, Âm Nha điên cuồng rống to hơn, hiển nhiên hắn không tiếp thu được sự thật này.

- Ngươi thật đúng là vô tri.

Diệp Hiên cười lạnh, khẽ vuốt Sinh Tử Bạc trong tay, trong mắt càng là xuất hiện vẻ hưng phấn, sau đó lặng yên biến mất.

- Ngươi chẳng qua chỉ là hồn thể, tu vi càng cực kỳ yếu kém, Sinh Tử Bạc ở trong tay ngươi làm sao có thể lộ ra uy năng mà nó sở hữu?

Diệp Hiên nói thẳng không kiêng kỵ.

Nghe thấy những gì Diệp Hiên nói ra, trong nháy Âm Nha mắt hiểu ra, hắn phạm một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.

Mình bây giờ chỉ là một hồn thể, sớm đã mất đi tu vi năm đó, giống với một đứa bé, dù có đao cương sắc bén trong tay, thì làm sao có thể đối kháng cùng người trưởng thành?

Đáng tiếc, Âm Nha hiểu rõ được đạo lý này cũng đã muộn, lúc này tính mệnh hắn đã rơi vào trong tay Diệp Hiên, có thể sau một khắc sẽ hồn phi phách tán mà chết.

- Ngươi... Ngươi muốn thế nào?

Âm Nha run rẩy nhỏ bé lên tiếng.

- Ở trước mặt ta ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thần phục ta, hoặc là thần hình câu diệt mà chết.

Diệp Hiên âm lãnh lên tiếng nói.

- Không thể!

Âm Nha nghĩ cũng không nghĩ, giận dữ rít gào từ chối.

Bình Luận (0)
Comment