Âm Nha mặc dù là hồn thể, càng thiếu rất nhiều ký ức, chuyện khác hắn tuy không nhớ được rõ ràng, nhưng hắn lại biết kiếp trước mình là ai.
Trong thời gian xa xôi ấy, hắn tự hào là Diêm La, chưởng quản Đông Phương Địa Phủ, thân phận là tôn quý như thế nào, làm sao có thể thần phục một tên tiểu bối hậu thế?
Tuy bị Diệp Hiên hung hăng giẫm ở dưới chân, nhưng Âm Nha có sự kiêu ngạo của chính mình, tuyệt đối không chịu cúi đầu xuống trước Diệp Hiên, càng là lên tiếng giận dữ hét:
- Tiểu bối, mặc dù tu vi ngươi là Độ Kiếp kỳ, nhưng ta là Diêm La Vương Đông Phương, đừng mơ tưởng làm cho bản vương thần phục ngươi.
- Diêm La Vương?
Diệp Hiên lên tiếng giễu cợt, trong mắt tất cả đều là khinh miệt.
- Tội lớn nhất của người lớn chính là vô tri, đừng nói ngươi bây giờ chỉ là một hồn thể, dù cho kiếp trước ngươi cũng chỉ là một tiên thần nghèo túng mà thôi.
Diệp Hiên nói đến đây, đôi mắt hắn nhìn về phía Âm Nha càng quỷ dị, nói:
- Ngươi biết ý nghĩa thật sự của ba chữ Diêm La Vương này không?
- Ngươi... Ta... !
Âm Nha sợ run lên tiếng, có thể lời đến khóe miệng dám nuốt trở về, cả người càng thay đổi yên lặng không tiếng động.
Diêm La Vương, ba chữ này không phải chuyện đùa, Âm Nha làm sao có thể không hiểu rõ?
Diêm La Vương, chính là một trong các Diêm Quân Địa Phủ, ở Địa Tiên giới trong truyền thuyết kia, Diêm La Vương càng là kẻ chưởng khống lục đạo luân hồi, được vạn vật chúng sinh kính nể.
Mà thế giới Diệp Hiên đang ở, chỉ là một vùng đất bị vứt bỏ, thiên địa pháp tắc tàn khuyết không đầy đủ, linh khí cơ bản vô tung, mà Diêm La địa ngục hiện tại cũng chỉ là Thiên Pháp Tắc xây dựng vì vong hồn chuyển thế.
Chỉ là một thế giới âm hồn cũng dám mạo dùng danh hào Diêm La Vương, chuyện này làm sao không khiến cho Diệp Hiên cảm thấy nực cười được đây?
Nhìn Âm Nha á khẩu không trả lời được, Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, khóe miệng câu lên nụ cười tàn khốc, nói:
- Ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết quý trọng, vậy thì đừng nên trách ta.
Huyết quang cực kỳ đáng sợ nở rộ ở lòng bàn tay Diệp Hiên, giống như sau một khắc Diệp Hiên sẽ giết chết Âm Nha ở đây.
- Đừng... Đừng giết ta... Ta có thể nhận ngươi làm chủ, thế nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.
Khi đến gần với cái chết, rốt cục Âm Nha cũng cảm nhận được sợ hãi, hắn thật không muốn chết, dù sao hắn cố gắng kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy, chính là hy vọng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, nếu như chết ở trong tay Diệp Hiên, hắn làm sao cam tâm?
- Điều kiện?
Diệp Hiên cười lạnh nói:
- Ngay cả mạng của ngươi cũng đều là của ta, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách nói điều kiện với ta sao? Hiện tại nói cho ta biết, làm sao thông qua Sổ Sinh Tử tìm được người ta muốn tìm, còn có trước đó ngươi từng nói qua, nếu như đạt được Sinh Tử Bạc, là có thể thao túng lục luân hồi, chưởng quản Diêm La địa ngục, chuyện đó có thật hay không?
Diệp Hiên trầm thấp hỏi, bàn chân lấy ra khỏi mặt Âm Nha, cũng để cho hắn này nhanh chóng đứng dậy, chỉ là âm khí quanh thân hơi ba động, hiển nhiên có chút khó có thể tiếp thu việc trở thành người của Diệp Hiên.
- Sinh Tử Bạc chính là linh vật thiên địa hóa thành, ghi lại vong hồn từng người ở Phong Đô Thành, chỉ cần ngài dung nhập thần thức vào Sổ Sinh Tử, tự nhiên có thể biết được vị trí của đối phương.
Âm Nha khom người cúi đầu, tiếp tục nói:
- Còn chuyện đạt được Sinh Tử Bạc là có thể chưởng quản Diêm La địa ngục, cái này chẳng qua chẳng qua là ta lừa gạt ngài thôi, sinh tử vạn vật đều là trời định, còn có lục luân hồi chưởng quản vong hồn luân hồi chuyển thế, ngoại trừ Diêm La Vương chân chính của Địa Tiên Giới ra, còn chưa từng nghe nói có người nào có thể đạt thành việc này.
Nghe Âm Nha giải thích, Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, không ngừng khẽ vuốt Sinh Tử Bạc trong tay, trong mắt càng là xẹt qua một tia sáng, cả người cũng rơi vào trong trầm tư.
Từ lúc bước vào Diêm La địa ngục, Diệp Hiên nhìn thấy vong hồn vô biên, trong lòng hắn đã liền mọc lên một cái suy nghĩ cực kỳ to gan.
Linh hồn phàm nhân sau khi chết đều sẽ bước vào nơi đây, nếu như hắn có thể chưởng quản Diêm La địa ngục, cái này đối với hắn có tốt chỗ cực lớn, nhưng sau khi nghe Âm Nha nói như thế, giống như cái này căn bản là vọng tưởng.
- Thật chẳng lẽ không được sao?
Diệp Hiên nỉ non tự nói.
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, Âm Nha biến sắc, không ngờ dã tâm của Diệp Hiên lại lớn như vậy, hắn lại còn vọng tưởng chưởng quản Diêm La địa ngục, điều này cũng làm cho đáy mắt Âm Nha xuất hiện một tia cười nhạo.
- Việc này căn bản là chuyện không thể nào, từ lúc Diêm La địa ngục xuất hiện tới nay, một mạch chính là lục luân hồi tự vận chuyển, tuy lục luân hồi này không thể đánh đồng cùng lục luân hồi Địa Tiên Giới, nhưng trong đó cũng tràn đầy lực lượng sáu pháp tắc, cho dù ngài là tiên nhân chân chính, cũng không thể ngăn cản lực lượng lục luân hồi.
Âm Nha cung kính lên tiếng, đáng nói là giữa từ ngữ lại ẩn chứa ý tứ đùa cợt, hiển nhiên đối với dã tâm của Diệp Hiên đã làm cho hắn phải cười nhạt.
- Chuyện không thể nào?
- Không thử một chút làm sao biết sẽ không được chứ?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, đáy mắt xẹt qua một luồng điên cuồng, trên khuôn mặt càng xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Khi Âm Nha nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Hiên, cả người không tự chủ được mà rùng mình một cái, bước chân cũng là đang lùi lại, giống như có một âm thanh đang nói cho hắn, chỉ sợ cái người trước mắt này sẽ mang đến cho Diêm La địa ngục một hồi biến cố cực kỳ đáng sợ.
- Ngài... Ngài ngàn vạn lần chớ đừng làm loạn, lục đạo luân hồi kia tuyệt đối không ai có thể thao túng.
Âm Nha kinh hoảng lên tiếng, thân thể hư ảo không tự chủ được mà đang run rẩy, hiển nhiên có chút bị những gì Diệp Hiên nói ra dọa cho phát sợ.