- To gan!
Bổ Thiên giáo chủ lên tiếng hét to, thiên địa phong vân đều vỡ vụn, uy năng đáng sợ của hắn quả thực khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
- Tiểu bối, bản giáo chủ có ý tốt khuyến cáo ngươi, càng ban thưởng ngươi cơ duyên cực lớn, ngươi dám bất kính đối với bản giáo chủ, bằng loại phàm thân như ngươi nhiều nhất chỉ có thể tu luyện tới Tạo Hóa tam cảnh, ngươi căn bản không xứng trở thành bằng hữu Liễu Bạch Y.
Chợt Bổ Thiên giáo chủ quát lên.
- Phàm nhân có câu nói không biết ngươi đã từng nghe qua?
Đối mặt uy thế đáng sợ của Bổ Thiên giáo chủ, Diệp Hiên cũng không e ngại gì, ngược lại còn lên tiếng hét lớn.
- Sông có khúc người có lúc, đừng khinh thiếu niên nghèo! Phàm thân lại như thế nào, chiến thể thì sao, làm sao ngươi biết được Diệp Hiên ta không thể dùng phàm thân một giới mà trở thành vạn cổ chí cường? Chẳng lẽ cái ghế vạn cổ chí cường này là do ngươi định hay sao?
Ngươi nhục mạ ta, bàng ta, khinh ta, một ngày nào đó ta sẽ khiến cho ngươi ngưỡng mộ ta, hèn mọn quỳ gối dưới chân của ta, mà hối hận chuyện làm hôm nay.
- Ha ha ha, chỉ bằng ngươi?
Bổ Thiên giáo chủ lên tiếng cười lớn, chỉ là nụ cười của hắn dần dần biến mất, hắn băng hàn đến cực điểm nói:
- Hiện tại bản giáo chủ muốn giết ngươi chỉ trong cái nháy mắt, chỉ bằng sâu kiến ngươi cũng dám buông lời cuồng ngôn?
- Ngươi sẽ không giết ta, bởi vì ngươi giết ta sẽ không có cách nào ăn nói với Liễu Bạch Y, ta hi vọng ngươi ghi nhớ lời hôm nay ta nói, một ngày nào đó ngươi sẽ vì lời nói hôm nay mà hối hận.
Diệp Hiên bỗng nhiên quay người, nhanh chân bước đi ra phương xa, mà sắc mặt Bổ Thiên giáo chủ xanh xám đến cực điểm, năm ngón tay hắn hơi nâng lên, nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ buông xuống, trong miệng truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Chính như Diệp Hiên nói, hắn không dám giết Diệp Hiên, nếu là hắn thật làm như vậy, sớm muộn chuyện này cũng sẽ bị Liễu Bạch Y biết được, đến lúc đó sẽ gây họa tày đình cho Bổ Thiên giáo.
- Tốt, bản giáo chủ liền nhìn xem sâu kiến ngươi có thể đi tới bước nào, nhìn xem tương lai ta có quỳ gối dưới chân của ngươi hối hận vì những lời nói hôm nay hay không.
Bổ Thiên giáo chủ khinh miệt nói.
- Ta khôi phục từ trong tử vong, ta lại quật khởi từ trong tịch diệt, ngàn trọng kiếp, vạn trọng nan, cuồn cuộn huyết hải, mênh mông hai bên bờ, Diệp Hiên ta đạp trên núi xương biển máu mà tiến lên, chưa từng có nửa điểm e ngại? Chờ xem, chờ xem, thời gian này sẽ không quá dài, sẽ không quá dài!
Nhất niệm khởi, muôn sông nghìn núi đều có tình, nhất niệm diệt, thương hải tang điền đã vô tâm!
Đại đạo tranh phong không tiến tắc thối, cho tới bây giờ Diệp Hiên hắn không cần nói khoác lác, bởi vì hắn nhất định sẽ đi vào con đường vạn cổ chí cường, càng sẽ khiến hết thảy người khinh thị hắn cảm thấy hối hận.
Nghe được lời Diệp Hiên nói, nhìn bóng lưng Diệp Hiên đi xa, trong tâm Bổ Thiên giáo chủ lộp bộp một tiếng, đột ngột cảm giác được một tia hối hận.
Loại cảm giác này đến không hiểu thấu, càng khiến cho Bổ Thiên giáo chủ chau mày, cực kỳ kinh ngạc tại sao chính mình lại sinh ra loại cảm giác hoang đường này.
- Người này... ?
Bổ Thiên giáo chủ thì thầm nói mớ, sau đó vội vàng lắc đầu, đem một tia hối hận trong nội tâm tản ra, tự giễu cười nói:
- Một phàm thân nho nhỏ mà thôi, chỉ có thể dừng bước tại Tạo Hóa tam cảnh, sao ta lại so đo những lời này cùng một tên tiểu bối?
Tản ra cảm xúc bất an trong đáy lòng, Bổ Thiên giáo chủ cầm lấy ngọc giản mà vừa rồi định đưa cho Diệp Hiên mà phiêu nhiên đi xa.
Chỉ là thật như Bổ Thiên suy nghĩ như vậy, Diệp Hiên chỉ là bụi bặm sao hèn mọn trong đại thế giới hỗn độn?
Không ai có thể đảm bảo điều này, bởi vì cái này cần thời gian để giải đáp.
Chỉ là thật sâu trong lòng Diệp Hiên ghi nhớ chuyện hôm nay, tương lai của hắn sẽ đi về phương nào?
…
Ngàn dặm hành trình bắt đầu dưới chân, chín tầng đài cao bắt nguồn từ luy thổ, hợp bão chi mộc sinh một tí.
Câu nói này có ý là muốn đạt thành một mục tiêu, đều cần từ từng giờ từng phút làm lên, không có bất kỳ chuyện gì mà có thể một lần là xong.
Hành vân vạn dặm, dạo bước tiến lên, hai mắt Diệp Hiên có vẻ thâm thúy, hắn không biết người vừa rồi là ai, nhưng là hắn biết mình nhất định cần dũng mãnh tiến lên, kéo lên đến cực đỉnh.
Người miệt thị hắn, người khinh thường hắn, cái này cũng không đả kích gì đến Diệp Hiên, ngược lại sẽ trở thành động lực lớn nhất cho hắn, cho đến khi hắn đăng lâm cực đỉnh, khiến người nào đã từng xem thường hắn phải ngưỡng vọng hắn.
Mặc dù nội tâm Diệp Hiên phẫn nộ, nhưng hắn có thể tự mình hiểu lấy, bởi vì đối phương mạnh mẽ hơn hắn, hắn căn bản không cần nói nhiều như vậy, bởi vì nhỏ yếu chính là cái tội.
Còn tốt, có một việc mà Diệp Hiên rất may mắn, thông qua lời người thần bí này tự thuật, Liễu Bạch Y cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì, ngược lại còn đang chuyên tâm tu luyện, đây cũng là chấm dứt được nỗi lo trong tâm tư Diệp Hiên.
- Nhỏ yếu chính là cái tội, chỉ có tự thân cường đại mới là vĩnh hằng.
Diệp Hiên trầm giọng tự nói, hai mắt xẹt qua một vẻ kiên định.
Cơm phải ăn từng ngụm, đường phải đi từng bước một, đạo lý này Diệp Hiên rất rõ ràng, chỉ là Diệp Hiên muốn rút ngắn quá trình này cực nhanh.
- Bổ Thiên Đan tuy tốt, đáng tiếc tự tôn của ta không thể để cho ta nhận lấy vật này, cho dù không có vật này, ta cũng sẽ bước vào Thánh Vương cảnh cực nhanh.
Diệp Hiên lạnh giọng nói nhỏ, nội tâm hắn đã có kế hoạch.
- Hồn Thiên Thánh Vương để ngươi trốn một mạng, đáng tiếc mệnh của ngươi sớm đã chú định, nhất định phải chết trong tay ta.