- Diệp Hiên? Đại Thánh?
Thái Linh Thánh Vương chau mày, hai mắt hơi lấp lóe, cho dù Hồn Thiên Thánh Vương nói lên chuyện đệ tử bị giết, cũng chỉ là mí mắt hắn hơi run lên một cái, nhưng cũng không có biểu hiện vẻ tức giận gì.
Bởi vì cái gọi là người lão tinh quỷ lão trượt, một người sống hơn trăm vạn năm, lòng dạ hắn quả thực là đáng sợ, hỉ nộ tự nhiên không lộ ra.
- Hắn là chiến thể gì?
Thái Linh Thánh Vương trầm tư không lâu, giương mắt nhìn về phía toàn thân đẫm máu của Hồn Thiên Thánh Vương, đáy mắt xẹt qua một vẻ do dự.
- Không phải chiến thể, chỉ là phàm thân một giới, nhưng nhục thân của hắn cơ hồ có thể so sánh cùng Bàn Cổ thị nhất tộc, mà thủ đoạn thần thông hắn cực kỳ lăng lệ.
Hồn Thiên Thánh Vương vội vàng đáp.
Có thể bị một Đại Thánh truy sát, mặt mũi Hồn Thiên Thánh Vương có phần xấu hổ, vội vàng giải thích nói:
- Mặc dù chiến lực của người này rất đáng sợ, nhưng cũng là ta nhất thời chủ quan, đầu tiên thi triển thế giới Thánh Vương, để người này gắng vượt qua, cho nên tự thân cũng rơi vào trạng thái hư nhược, mới luân lạc tới mức bị hắn truy sát hạ tràng.
- Hồn Thiên, ngươi quá bất cẩn, thế giới Thánh Vương mặc dù là thần thông đặc hữu của Thánh Vương cảnh, nhưng để chân chính nắm giữ loại pháp môn này phải bước vào Cửu Thiên Thánh Vương cảnh, ngươi an tâm tại Thái Sơ thánh địa ta dưỡng thương, đợi thương thế chuyển biến tốt đẹp liền trở lại Vạn Linh thiên điện.
Thái Linh Thánh Vương bình tĩnh nói.
Nghe được lời Thái Linh Thánh Vương nói, Hồn Thiên Thánh Vương biến sắc, nói:
- Tiền bối, Thanh Minh bị giết, chẳng lẽ ngài không định báo thù cho hắn sao, hắn là đệ tử duy nhất của ngài a?
- Ta già rồi, đã không còn đỉnh phong năm đó, chỉ nghĩ muốn một người truyền thừa tiếp nối Thái Sơ thánh địa, Thanh Minh hắn bị người giết chết cũng là tài nghệ hắn không bằng người, chuyện này cứ như vậy cho qua đi.
Thái Linh Thánh Vương nói xong lời này thì hai mắt khép hờ, tựa như lâm vào trong tu luyện.
Nhìn thái độ Thái Linh Thánh Vương như thế, Hồn Thiên Thánh Vương yên lặng không nói, biết lão hồ ly này quá mức khôn khéo, xem ra cũng chỉ có thể chờ chính mình khôi phục thương thế rồi tính toán sau.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, âm thanh thiên địa lôi minh đáng sợ từ ngoại giới truyền đến, một cỗ sóng chấn động cực kỳ đáng sợ đang mãnh liệt mà đến, một đạo âm vang dội cũng vang lên tại Thái Sơ Thánh Địa.
- Tại hạ Diệp Hiên, đặc biệt đến tiếp kiến Thái Linh Thánh Vương.
- Diệp Hiên?
Toàn thân Hồn Thiên Thánh Vương giật cả mình, hoảng sợ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy từ chân trời xa đang dâng lên một phiến thiên địa huyết hải, Diệp Hiên bước lớn mà tới Thái Sơ thánh địa.
Thái Linh Thánh Vương lần nữa mở mắt, lông mày chăm chú nhíu chung một chỗ, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhanh chân bước ra bên ngoài, mà hai mắt Hồn Thiên Thánh Vương khẽ động, vội vàng đuổi theo Thái Linh Thánh Vương.
Bên ngoài.
Ầm ầm!
Thiên địa huyết hải, ức vạn đầu lâu, Diệp Hiên sừng sững phía trên sóng lớn huyết hải, hắn quan sát Thái Sơ thánh địa phía dưới, chỉ thấy rất nhiều đệ tử Thái Sơ tập kết mà đến, nhao nhao kinh hãi nhìn về hướng hắn.
- Tiểu hữu giá lâm Thái Sơ, lão hủ hoan nghênh cực kỳ, còn mời tiểu hữu xuống một lần.
Thái Linh Thánh Vương dạo bước mà đến, giọng hắn truyền vào trong tai Diệp Hiên.
Khi thấy Thái Linh Thánh Vương, sắc mặt Diệp Hiên hơi đổi, kém chút quay người rời đi, bởi vì cảnh giới Thái Linh Thánh Vương vậy mà là Cửu Thiên Thánh Vương.
- Không đúng, Thái Linh Thánh Vương này có vấn đề!
Không đợi Diệp Hiên rời đi, hắn bỗng nhiên cảm giác được khí tức Thái Linh Thánh Vương chợt cao chợt thấp.
Mặc dù loại biến hóa này cực kỳ nhỏ, nhưng Diệp Hiên vượt qua biến dị Hỗn Độn thánh kiếp, thánh hồn hắn cực kỳ mượt mà, mẫn cảm nhất đối với khí tức, trực tiếp phát giác được tự thân Thái Linh Thánh Vương tựa như có vấn đề nào đó.
Mà, một nhân vật cấp Cửu Thiên Thánh Vương, căn bản không cần phải khách khí với hắn như vậy, chính mình đã giết đệ tử đối phương, nếu là đổi lại chính mình thì đã sớm ra tay diệt sát, làm gì lại khách sáo như thế?
- Có ý tứ.
Khóe miệng Diệp Hiên phác hoạ một nụ cười quỷ dị, sau đó dạo bước từ trường thiên bước xuống dưới.
- Nghe qua danh Thái Linh Thánh Vương, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Diệp Hiên cười ha ha một tiếng, nhưng không để ý đến Hồn Thiên Thánh Vương tồn tại, chắp tay thi lễ đối với Thái Linh Thánh Vương.
- Diệp tiểu hữu quá khen, so cùng tiểu hữu chút tu vi lão hủ ấy tính toán là cái gì, mời tiểu hữu vào trong điện nói chuyện.
Thái Linh Thánh Vương mỉm cười cực kỳ khiêm tốn, hắn ra hiệu mời Diệp Hiên, sau đó đi trước dẫn đường cho Diệp Hiên.
- Tiền bối, hắn... !
Sắc mặt Hồn Thiên Thánh Vương âm trầm, vừa định nói cái gì, không chờ hắn nói xong, Thái Linh Thánh Vương ngắt lời hắn nói:
- Khách ở xa tới, ngươi không cần nhiều lời.
Thái Linh Thánh Vương dù sao cũng là một vị lão Thánh Vương, mà hiện tại Hồn Thiên Thánh Vương là ăn nhờ ở đậu, đương nhiên phải xem sắc mặt người ta mà làm việc, điều này cũng khiến cho hắn ngậm miệng không nói gì mà đi theo Thái Linh Thánh Vương.
Nhìn qua một màn này, khóe miệng Diệp Hiên hơi nhếch lên, hắn vốn là hoài nghi Thái Linh Thánh Vương có gì đó quái lạ, hiện tại Thái Linh Thánh Vương biểu hiện ra loại thái độ này, càng thêm xác định ý nghĩ của hắn.
- Tiểu hữu, Thái Sơ thánh địa ta mặc dù chỉ là tiểu đạo thống Nam Đẩu đại vực, nhưng cái phiến Thái Sơ sơn mạch này chính là từ Hỗn Độn tinh thạch đúc thành, trong đó ẩn chứa đại lượng Hỗn Độn pháp tắc, mong là tiểu hữu nguyện ý có thể dừng lại lâu ngày.
Thái Linh Thánh Vương mỉm cười như cũ, một bên dẫn dắt Diệp Hiên tiến nhập Thái Sơ điện, một bên giới thiệu lai lịch liên quan tới Thái Sơ thánh địa.