- Mặc dù ta đáp ứng ngươi cùng tiến nhập Thiên Nguyên quốc độ, thế nhưng bảo vật đạt được trong đó nên chia như thế nào, nếu ngươi liên hợp cùng cố hữu ngươi giết ta, chẳng phải là ta sẽ gặp đại kiếp?
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Đạo hữu yên tâm, ngoài ngươi và ta thì tăng thêm còn có ba vị Đại Thánh Vương đến đây, năm người chúng ta đi tới Thiên Nguyên quốc độ trước đó sẽ lập tâm ma huyết thệ, nếu ai vi phạm lời thề, sẽ bị hồn phi phách tán mà chết.
Thái Linh Thánh Vương nói đến đây, vội vàng nói bổ sung:
- Còn bảo vật phân chia như thế nào, vẫn là chờ ba người khác đến đây, chúng ta lại bàn bạc như thế nào?
- Tốt, tin rằng ngươi cũng không dám chơi trò gian gì với ta, nếu ba người hắn liên hợp giết ta, chính là sát cục ngươi bày ra, vậy cũng đừng trách Diệp Hiên ta diệt cả đạo thống của ngươi.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Đạo hữu yên tâm, chuyện bỉ ổi như thế, Thái Linh ta làm sao lại làm?
Thái Linh Thánh Vương vội vàng bảo đảm nói.
- Ha ha.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên ôn nhuận cười một tiếng, chắp tay thi lễ hướng Thái Linh Thánh Vương, sắc mặt biến hóa cực nhanh, có phần khiến Thái Linh Thánh Vương trở tay không kịp.
- Thái Linh đạo hữu, vừa rồi là Diệp mỗ vô lý, còn mời đạo hữu chớ có trách cứ, kỳ thật căn bản ta không có dự định động thủ với đạo hữu, chẳng qua chỉ là đùa một chút cùng đạo hữu thôi.
Nhìn Diệp Hiên trở mặt rất nhanh, Thái Linh Thánh Vương ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Diệp đạo hữu nghiêm trọng, hôm nay ngươi và ta gặp mặt như bạn cũ, như thế nào ta lại trách cứ?
Tiếu lý tàng đao, xấu bụng âm độc, hai người cũng coi là kỳ phùng địch thủ, chỉ là cho nhau một cái phòng bị, ngoài mặt chỉ có nụ cười đối mặt.
Chuyện xảy ra sau đó đơn giản, Diệp Hiên ở lại Thái Sơ thánh địa, trực tiếp tiến nhập bế quan, nói cho Thái Linh Thánh Vương hai năm sau hắn liền biết xuất quan.
Trước khi tiến vào Thiên Nguyên quốc độ, đương nhiên Diệp Hiên phải hảo hảo tu luyện một phen, hắn muốn đem tu vi vừa mới thôn phệ luyện hóa, dù sao ngoài Thái Linh Thánh Vương còn có ba nhân vật Đại Thánh Vương, Diệp Hiên cũng không muốn chính mình lại lật thuyền trong mương.
Nhìn Diệp Hiên tiến nhập bế quan, Thái Linh Thánh Vương vẫn giữ nguyên nụ cười, cho đến Diệp Hiên biến mất hẳn trong mắt hắn, nụ cười của hắn mới dần dần tán đi, cả người lộ vẻ âm trầm đáng sợ, hai mắt càng là xẹt qua một vẻ âm độc.
...
Một bên khác.
Trung Ương đại vực, Bổ Thiên giáo.
Ầm ầm!
Thiên hàng kim quang, hỗn độn pháp tắc, hỗn độn pháp tắc tung hoành trăm triệu vạn dặm đang cuộn trào mãnh liệt mà đến, một tòa cửa đá cổ phác ù ù mở ra, chỉ thấy một thân ảnh áo trắng như tuyết đang từ trong cửa đá đi ra.
- Bạch Y, ngươi bước vào Thánh Vương cảnh rồi?
Trong khoảnh khắc Bổ Thiên giáo chủ bước tới, hắn nhìn thấy trên thân Liễu Bạch Y tách ra khí tức Thánh Vương, cả người đều kích động không không kìm chế được.
Lúc này thời gian đã qua đi bao lâu?
Liễu Bạch Y từ một Tiểu Thánh, trực tiếp bước vào Đại Thánh cảnh, không chỉ có không có dẫn tới hỗn độn thánh kiếp, ngược lại còn chế tạo ra thân thể Đại Thánh tối cường.
Nhưng mà còn chưa xong, Liễu Bạch Y vậy mà từ Đại Thánh thẳng bước vào Thánh Vương cảnh, tốc độ tu luyện này quả thực khiến Bổ Thiên giáo chủ kích động tới cực điểm.
Dù năm đó chính hắn bước vào Bất Hủ cảnh, hắn cũng không kích động như vậy, cái này cũng chứng minh Bổ Thiên giáo chủ đối với Liễu Bạch Y là coi trọng đến cỡ nào.
Phải biết Liễu Bạch Y chỉ uống Bổ Thiên Đan, căn bản không mượn nhờ bất luận ngoại vật gì để tu luyện, tốc độ tu luyện này quả thực vạn cổ không có.
- Hỗn Độn Linh Thể quả nhiên là Hỗn Độn Linh Thể, Bổ Thiên giáo ta phải đại hưng rồi.
Bổ Thiên giáo chủ hưng phấn gầm nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Liễu Bạch Y đều đang tỏa ánh sáng, tựa như trong lòng có được một Hỗn Độn Chí Bảo.
- Người ta muốn tìm các ngươi đã tìm được chưa?
Đối với bước vào Thánh Vương cảnh, Liễu Bạch Y tuyệt không có bất kỳ vẻ kích động gì, mà là cau mày nhìn về phía Bổ Thiên giáo chủ.
Bởi vì hắn đáp ứng ở lại Bổ Thiên giáo, chính là Bổ Thiên giáo chủ đáp ứng hắn giúp tìm Diệp Hiên, nếu không hắn sớm đã rời khỏi nơi đây.
Lời nói Liễu Bạch Y lọt vào tai, đột nhiên Bổ Thiên giáo chủ nhất kinh, vội vàng đem ngọc giản của Diệp Hiên xuất ra, trực tiếp đưa về phía Liễu Bạch Y nói:
- Bằng hữu của ngươi ở Nam Đẩu đại vực, hiện tại tu luyện rất tốt, hắn để lão đầu tử mang cho ngươi phong thư, chính ngươi xem đi.
- Thư Diệp huynh?
Sắc mặt Liễu Bạch Y vui mừng, vội vàng tiếp nhận ngọc giản, sau đó nhanh chóng quan sát,.
- Bước vào Thánh Vương cảnh cũng không thấy ngươi có chút gì cao hứng, chỉ là một phong thư thế nào khiến ngươi hưng phấn đến mức này! Ai!
Bổ Thiên giáo chủ lên tiếng nói thầm, trong miệng phát ra một tiếng thở dài, nhưng một màn này cũng khiến cho hắn phát giác, Diệp Hiên trong lòng Liễu Bạch Y là quan trọng đến cỡ nào.
Trọn vẹn thời gian một nén hương đi qua, rốt cục Liễu Bạch Y cũng xem hết thư Diệp Hiên viết, chỉ là lông mày của hắn chăm chú nhíu chung một chỗ, mà sau đó sắc mặt bất thiện nhìn về phía Bổ Thiên giáo chủ.
- Ngươi đã nói gì với hắn?
Liễu Bạch Y lạnh lùng nói.
- Không, không nói gì a, bản giáo chủ chính là nói cho hắn biết ngươi đang an tâm tu luyện, ngày tu vi đại thành tất nhiên sẽ đi tìm hắn.
Bổ Thiên giáo chủ cố giả vờ trấn định, chỉ là đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ mình để lộ ra sơ hở.