- Thái Linh đạo hữu, nói như vậy lần trước ngươi cũng chưa có leo lên đỉnh núi, chỉ là tại cái cấm chế nào đó mà đạt được một viên Thiên Nguyên Đan?
Hai mắt Diệp Hiên híp lại nói.
Không chỉ là Diệp Hiên có nghi vấn này, ba người khác cũng là nghi ngờ nhìn về phía Thái Linh Thánh Vương, dù sao tại nơi hung hiểm như thế, mỗi người đều cực kỳ cảnh giác, tự nhiên sẽ không tin hoàn toàn lời Thái Linh Thánh Vương kể.
Thái Linh Thánh Vương như đã sớm ngờ tới đám người Diệp Hiên sẽ hỏi hắn vấn đề này, mặt hắn không đổi sắc chậm rãi gật đầu nói:
- Ta tự nhiên không có leo lên đỉnh núi, trọn vẹn hơn chín vạn đạo cấm chế, bằng sức một mình ta căn bản là không phá nổi. Nhưng bây giờ năm người chúng ta hợp lực, chỉ cần tốn hao thời gian mấy ngàn vạn năm, tự nhiên là có thể đăng lâm sơn đỉnh, đến lúc đó bảo vật Thiên Nguyên quốc độ đều là vật trong bàn tay chúng ta.
Thái Linh Thánh Vương nói.
- Ha ha.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên âm trầm cười nói:
- Nếu Thiên Nguyên quốc độ là đạo thống được Bất Hủ cảnh khai sáng, chỉ sợ hơn chín vạn đạo cấm chế này cực kỳ hung hiểm, ta chỉ sợ có mệnh đến, mà không có mệnh đi ra.
- Thái Linh đạo hữu, trước đó ngươi cũng không nói cho chúng ta biết nơi này hung hiểm như thế, những cấm chế này phá vỡ còn tốt, nếu là không phá nổi mà lâm vào trong cấm chế nào đó, vậy chẳng phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm vẫn lạc?
Sắc mặt Cửu Khúc Lão Mẫu lạnh lùng nói.
- Chư vị, bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu như thật sự đơn giản như vậy liền có thể lấy được bảo vật Thiên Nguyên quốc độ, vậy Thái Linh ta sao lại cần triệu tập các vị đạo hữu, một mình độc hưởng chẳng phải là vừa vặn?
Thái Linh Thánh Vương thản nhiên nói.
- Được rồi, khoảng cách lần tiếp theo Thiên Nguyên môn hộ mở ra, chỉ có ba ngàn vạn năm, chúng ta phải trong ba ngàn vạn năm này đạt được bảo vật Thiên Nguyên quốc độ, bây giờ cũng đã đến, chẳng lẽ chúng ta lại quay lại hay sao?
Đạo Vân Thánh Vương nói.
- Đúng vậy, bước vào bảo sơn này rồi làm sao lại tay không mà về, chúng ta cứ tiếp tục lên núi.
Âm Hải Thánh Vương phụ họa nói.
Oanh!
Đạo Vân Thánh Vương nhanh chân tiến lên, chỉ thấy một đạo cấm chế phía trước trực tiếp bị hắn oanh mở, điều này cũng khiến cho ánh mắt đám người sáng lên, không còn bất cứ lời nói nhảm gì, bắt đầu cùng nhau phá giải cấm chế trên con đường dẫn lên núi.
Ầm ầm!
Thiên địa nổ vang, thánh quang nổ tung, năm người một đường tiến lên, từng cái cấm chế bị bọn hắn oanh mở, cơ hồ không có trì hoãn trong chốc lát.
Từ chân núi đến đỉnh núi, cơ hồ mỗi ba bước liền sẽ có một đạo cấm chế xuất hiện, năm người thay nhau ra trận, không ngừng đánh nát những cấm chế này, tốc độ bọn hắn tiến lên cực nhanh.
- Cửu Thải Tiên Chi?
Bỗng nhiên, một tiếng kinh hô truyền đến, chỉ thấy sắc mặt Đạo Vân Thánh Vương ửng hồng, trong tay chính bưng lấy một gốc linh túy, giờ phút này đang lóe ra cửu sắc hào quang.
- Nhanh, nhanh đưa cho ta xem một chút.
Âm Hải Thánh Vương nháy mắt xuất hiện trước người Đạo Vân Thánh Vương, thân thủ như muốn đoạt lấy Cửu Sắc Tiên Chi, nhưng một bên thân hình Đạo Vân Thánh Vương trực tiếp nắm chắc Cửu Sắc Tiên Chi trong tay, ánh mắt nhìn về phía Âm Hải Thánh Vương xẹt qua một vẻ âm trầm.
- Đây là bảo vật ta phát hiện, Âm Hải ngươi muốn làm cái gì?
Đạo Vân Thánh Vương lạnh lùng nói.
- Ngươi... ?
Sắc mặt Âm Hải Thánh Vương hơi biến, một luồng hàn quang xẹt qua từ đáy mắt hắn.
- Được rồi, trước đó chúng ta đều đã nói rõ, hết thảy bảo vật đạt được đều phải phân phối dựa theo ước định trước đó, gốc Cửu Sắc Tiên Chi này liền đặt trong tay Đạo Vân, chờ chuyến đi này kết thúc chúng ta lại phân phối những bảo vật này.
Thái Linh Thánh Vương nhanh chân đến hóa giải bầu không khí trầm trọng.
Lúc này.
Diệp Hiên thờ ơ lạnh nhạt, một vẻ khinh miệt xẹt qua từ đáy mắt hắn, lúc này mới vừa đạt được một kiện bảo vật, phân tranh lập tức liền nổi lên, xem ra một nhóm ở Thiên Nguyên quốc độ này là càng ngày càng có ý tứ.
- Toàn quyền Thái Linh đại ca làm chủ.
Đạo Vân Thánh Vương cười hắc hắc, trực tiếp đem Cửu Sắc Tiên Chi bỏ vào trong túi, mà hai mắt Âm Hải Thánh Vương híp lại, cũng không có nói cái gì, chỉ một vòng hàn quang lặng yên xẹt qua đáy mắt hắn.
Phanh phanh phanh!
Dãy núi đong đưa, thiên địa nổ vang, trọn vẹn hơn hai ngàn đạo cấm chế bị phá ra, cũng khiến cho năm người đạt được bốn kiện bảo vật.
Một thanh hỗn độn thần binh, một viên Hư Nguyên Đan, một bộ công pháp cấp Thánh Vương, còn có một thanh Phong Lôi Phiến.
Nhắc tới cũng kỳ quái, đoạn đường này Diệp Hiên đi tới, hắn chỉ lấy được một viên Hư Nguyên Đan, mà Cửu Khúc Lão Mẫu đạt được một thanh hỗn độn thần binh, Thái Linh Thánh Vương đoạt được công pháp cấp Thánh Vương, Đạo Vân Thánh Vương đạt được Phong Lôi Phiến, trong tay hắn còn có thêm Cửu Sắc Tiên Chi, một mình hắn liền độc chiếm hai phần.
Trong năm người chỉ có Âm Hải Thánh Vương không thu hoạch được gì, mà sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng âm trầm, trên đường đi không ngừng oanh mở cấm chế, nhưng lại không thu được gì.
Vận khí vật này thật đúng là mơ hồ, khi Âm Hải Thánh Vương tâm tình khó chịu, Đạo Vân Thánh Vương kia lại lần nữa đạt được một gốc thiên địa linh túy, trong chớp nhoáng khiến hai mắt Âm Hải Thánh Vương phiếm hồng.
Không thể không nói, vận khí Đạo Vân Thánh Vương vô cùng tốt, giờ phút này trong tay đã có ba món bảo vật.
Mặc dù dựa theo ước định trước đó của mấy người, những bảo vật này sau khi đạt được đều phải chia đều, nhưng trong tay Âm Hải Thánh Vương dù một món bảo vật cũng không đạt được, tự nhiên lòng hắn cũng mang lo nghĩ, nếu như chờ Thiên Nguyên quốc độ kết thúc, mấy người kia không làm việc theo ước định, chẳng phải là hắn giỏ trúc múc nước công dã tràng?