Như biển máu hoàng tuyền cuồn cuộn, lại tựa như Cửu Khúc Hoàng Hà đang rung chuyển, hàng tỉ tiếng vong hồn kêu khóc quanh quẩn ở trong Diêm La địa ngục, chỉ thấy trung tâm Phong Đô Thành dâng lên môn hộ to lớn, ánh sáng hôn ám đục ngầu dường như muốn chiếu phá chư thiên vũ trụ.
- Thiên địa luân chuyển, lục đạo vô biên.
Bao la vô tình, âm thanh thiên lôi này giống như có thời không cách trở, xuất hiện giữa Diêm La địa ngục.
Ùng ùng.
Lục đạo môn hộ kéo dài qua hư không mà đến, lực lượng mênh mông vô địch kia trực tiếp trấn vỡ cánh cửa nhân gian Diệp Hiên mở ra thành tro bụi, từ từ luân chuyển lực lượng pháp tắc, càng dường như muốn áp sập chư thiên vũ trụ.
- Người nghịch loạn Âm Dương, chém!
Thiên đạo vô tình, pháp tắc cắn giết, lục đạo môn hộ luân chuyển không thôi, từng cái kéo dài Trật Tự Tỏa Liên, mang theo lực lượng khủng bố vô biên, quấn quanh tới Diệp Hiên.
Diệp Hiên chưa từng thấy qua lực lượng kinh khủng như vậy, mặc dù tu vi của hắn là Độ Kiếp kỳ, nhưng đáy lòng cũng dâng lên một loại cảm giác khủng bố cực lớn giữa sinh và tử, loại cảm giác này làm cho sắc mặt Diệp Hiên trở nên trịnh trọng, đáy mắt càng xuất hiện vẻ cực kỳ điên cuồng.
Bao lâu? Một năm hay là hai năm?
Kể từ lúc Diệp Hiên bước vào Độ Kiếp kỳ, hắn đã không còn có cảm nhận được cái chết tập kích, bốn năm cuộc đời huyết hải kia làm cho hắn giãy dụa ở trong cái chết, hắn đã đã lâu không có lãnh hội được cái cảm giác này!
Mà khi loại cảm giác này lần nữa xuất hiện ở trong lòng, cũng để cho huyết dịch trong cơ thể Diệp Hiên triệt để sôi trào, trong mắt hắn xuất hiện chiến ý thao thiên.
- Bất Tử Thiên Cương!
Kình thiên nổ vang, thét bể tinh thần, Diệp Hiên thăng hoa cực điểm, tu vi Độ Kiếp kỳ toàn bộ được triển lộ ra, mảnh huyết quang thông thiên động địa kia chiếu sáng Phong Đô Thành, càng tung một quyền cuồng bạo đánh lại lục xiềng xích.
Rầm rầm rầm!
Quyền mang như tinh thần, huyết quang lại tựa như tinh hà, hai tay Diệp Hiên vũ động càn khôn, từng Trật Tự Tỏa Liên đổ nát ở dưới một quyền của hắn, nhưng lục đạo môn hộ lại vẫn sừng sững bất động trong hư không, số lượng lớn lục xiềng xích nổ bắn ra ra, giống như không có điểm cuối cùng mà quấn quanh tới Diệp Hiên.
Mặt đất sụp đổ nghìn dặm, hư không rạn nứt bất kham, dưới chân Phong Đô Thành càng tàn bại không ngớt, Diệp Hiên không biết mình vung ra bao nhiêu quyền, vừa rồi dùng sức trước lục xiềng xích thật nhiều, cũng để cho huyết khí trong cơ thể hắn đang nhanh chóng tiêu hao.
Ầm!
Chợt, một Trật Tự Tỏa Liên quất nát bấy huyết quang hộ thể Diệp Hiên, lực lượng lục đạo pháp tắc kinh khủng kia trực tiếp xâm nhập trong cơ thể hắn, càng làm cho thân hình bất ổn, cả người lảo đảo rút lui.
Ngoài nghìn dặm, Âm Nha hoảng sợ, đáy mắt càng là phẫn hận.
- Tên ngu ngốc này, hắn thật sự cho rằng mình có thể chống đỡ lục đạo pháp tắc hay sao?
Trên trời cao, trong hư không.
Sắc mặt Diệp Hiên tái nhợt, số lượng lớn lục xiềng xích đã quấn quanh hắn, từng vết máu kinh khủng xuất hiện ở quanh người hắn, trên khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của Diệp Hiên có thể nhìn ra, lúc này hắn đang nhận lấy đau đớn lớn dường nào.
Ùng ùng!
Chợt, Diệp Hiên khoanh chân mà ngồi, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ dần dần thay đổi thành an tĩnh lại, lôi quang màu đỏ trong đôi mắt đã biến mất, thay vào đó chính là một loại lôi quang màu đen quỷ dị.
Ô!
Một cơn gió mát phất phơ thổi làm cho sợi tóc xám trắng trên đầu Diệp Hiên theo gió mà lay động, huyết quang quanh người hắn dần dần biến mất, một luồng quang mang đen nhánh mà quỷ dị từ từ dâng lên.
- Thần chiếu nhật nguyệt định càn khôn, ma loạn thương hải hóa ruộng dâu, đại ma quyền pháp loạn thiên địa, thế gian người nào dám xưng tôn...
Câu từ tối nghĩa không hiểu, chư thiên rung chuyển, Diệp Hiên từ từ tụng kinh, càng làm cho vô tận hư không truyền đến âm thanh vạn ma tụng kinh, âm thanh tụng kinh quỷ dị không hiểu này lại giống như có thời không cách trở đi tới kiếp này, dường như nghe thấy được cả tiếng linh hồn ở đây sợ run.
- Ta có một quyền, gọi ta đại ma.
Ùng ùng!
Ma quang thao thiên, xỏ xuyên qua cổ kim, khi Diệp Hiên mở hai mắt ra, cơ thể của hắn lại đang rung động, lục đạo xiềng xích quấn quanh ở trên người của hắn dần dần vỡ nát.
Ầm!
Lục đạo xiềng xích, vỡ nát tám phương, cuối cùng Diệp Hiên đứng lên, cả người hắn bị ma quang đen nhánh bao phủ, dường như không thấy rõ ràng được vẻ mặt của hắn như thế nào, chỉ là cánh tay của hắn đang chậm rãi nâng lên, quyền mang xỏ xuyên qua cổ kim kia đang nở rộ uy năng chưa bao giờ có.
- Đại ma quyền!
Như tinh thần nổ tung, lại tựa như thiên địa đổ nát, Diệp Hiên đấm ra một quyền khiến hư không vô tận hóa thành bụi khói, ma quyền thông thiên động địa kia càng cuồng bạo đánh tới lục đạo môn hộ.
Rầm rầm rầm!
Đối mặt với một quyền xỏ xuyên qua cổ kim này của Diệp Hiên, lục đạo môn hộ rạn nứt bất kham, cuồng bạo chập chờn ở trong hư không, giống như muốn vỡ nát không còn bóng dáng.
Phốc!
Diệp Hiên phun ra một ngụm máu tươi, ma quang quanh người hắn rất uể oải, sắc mặt càng tái nhợt tột cùng, nguyên nhân là vì đại ma quyền này chính là một trong những thiên môn quyền pháp chí cao cấm kỵ của Bất Tử Tiên Kinh, lấy tu vi Độ Kiếp kỳ của hắn thi triển, chính là việc cực kỳ miễn cưỡng, mà lúc này bởi vì thi triển loại quyền pháp này mà cơ thể đã bị thương.
Ùng ùng!
Lục đạo môn hộ rạn nứt nhưng cuối cùng vẫn ổn định lại, cũng không có biến mất ở giữa hư không, mà một loại tâm tình cực kỳ bạo ngược càng nở rộ ra từ trong lục môn hộ.
Ông!
Lục đạo môn hộ luân chuyển không thôi, lúc này đang xảy ra biến hóa cực kỳ đáng sợ, hơn mười hơi thở trôi qua, lục đạo môn hộ lại dung hợp vào một chỗ, hình thành một tòa Lục Thiên Môn đáng sợ.
- Kẻ trái với trời, chết!
Thiên đạo vô tình, tiếng như U Minh, không chờ Diệp Hiên có phản ứng, một lực kéo cực kỳ khủng bố chợt thêm ở trên người hắn, cũng trực tiếp thôn phệ vào giữa Lục Thiên Môn.
Đau nhức, rất đau, đau đớn sống không bằng chết, đây chính là cảm giác của Diệp Hiên tại thời khắc này!