Loại đau nhức này không chỉ có thêm tại cơ thể Diệp Hiên lên, càng là thêm trên linh hồn hắn, ý thức Diệp Hiên đang mơ hồ, nguyên thần đang suy yếu, giống như muốn thần hình câu diệt mà chết.
Lục pháp tắc kinh khủng không ngừng ma diệt cơ thể Diệp Hiên, làm cho thân thể của hắn đỏ lên, quanh thân càng tràn ra số lượng lớn tử khí.
Diệp Hiên mơ hồ, nhưng hắn lại đau khổ chống, Diệp Hiên cắn nát đầu lưỡi, mạnh mẽ để cho mình giữ vững tinh thần, càng không ngừng tự nói với mình, hắn vẫn không thể chết, hắn còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, hắn còn không có đăng lâm cửu thiên, còn không có quan sát vạn vật chúng sinh, làm sao có thể chết dưới lục pháp tắc?
- Diệp Hiên sinh ra làm người, đi ngược dòng nước, cho dù thiên địa trách phạt, cũng phải đâm qua bầu trời này, đạp nát mảnh đất này!
Diệp Hiên dữ tợn gào thét ở giữa Lục Thiên Môn, âm thanh thê lương không cam lòng kia giống như có thể rung chuyển trời đất.
- Tru Thiên kích!
Vạn cổ ung dung, lệ khí ngập trời, khi Diệp Hiên gầm rú lên, mi tâm của hắn cũng lập tức phát sáng, Tru Thiên kích nổ bắn ra, trực tiếp hóa thành huyết kích nghìn trượng, bao phủ Diệp Hiên ở bên trong, bảo vệ một chút sinh cơ sau cùng của hắn, càng muốn mang hắn rời khỏi Lục Thiên Môn.
- Không thể đi!
Không chờ Tru Thiên kích mang theo Diệp Hiên thoát đi, Diệp Hiên lại hét lên, trong mắt đều là điên cuồng.
- Hôm nay tuy lục pháp tắc không trọn vẹn, ta lại không thể ngăn cản, nếu như ngày sau đối mặt chư thiên tiên thần, ta còn có thể chạy trốn tới nơi nào? Thân ta là lò luyện, thiên địa có thể chôn cất, nuốt cho ta!
Diệp Hiên triệt để điên cuồng, hắn ngồi trong Lục Thiên Môn, lấy Tru Thiên kích làm hộ giả, cả người tản mát ra một loại cảm giác phá thiên tuyệt mà khí thế, bỗng nhiên mở cái miệng rộng, thôn phệ toàn bộ lực lượng pháp tắc trong Lục Thiên Môn vào trong thân thể.
Phốc phốc phốc!
Hành vi điên cuồng như vậy của Diệp Hiên trực tiếp làm cho thân thể của hắn nổ nát vụn, lục pháp tắc lực lượng, cuồng bạo phá hư cơ thể hắn, càng làm cho cả người tắm máu, trông vô cùng thê thảm.
- Thôn trời nạp đất, ta luyện ma khu.
Diệp Hiên giống như quên đi đau đớn, hắn cuồng bạo gào thét, hai tay kết xuất ma ấn khủng bố, mạnh mẽ luyện hóa lục pháp tắc trong cơ thể.
Ngoan, ngoan đến thâm độc, ngoan đến tuyệt độc.
Có người vẫn cho rằng, Diệp Hiên đối với kẻ địch tàn nhẫn vô tình, nhưng lại cũng không biết, kẻ mà Diệp Hiên thật sự tàn nhẫn lại là đối đãi với chính mình.
Một người đối đãi với kẻ địch tàn nhẫn cũng không coi vào đâu, nhưng tàn nhẫn vô tình đối với mình, đây mới là người đáng sợ nhất.
Không thể nghi ngờ, Diệp Hiên chính là loại người này!
Cũng bởi vì Diệp Hiên có thể tàn nhẫn vô tình đối với mình mà hắn mới có thể trong bốn năm ngắn ngủi, sống sót ở chiến trường huyết hải, càng thành tựu tu vi Độ Kiếp kỳ.
Hôm nay, Diệp Hiên rốt cục cũng cho thấy bản tính của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình làm một người thất bại, hắn không chỉ muốn thôn phệ lục đạo pháp tắc, càng phải mượn lực lượng lục đạo pháp tắc, tăng tiến tu vi của mình.
Luyện hóa, điên cuồng luyện hóa lục pháp tắc trong cơ thể, cơ thể rách nát của Diệp Hiên ban đầu được chữa trị, lại từ chữa trị đến rách nát, hắn đã trôi qua không biết bao nhiêu một mạch như thế không ngừng tuần hoàn qua lại.
Có lẽ là một ngày, có lẽ là một năm, cho đến khi lục đạo pháp tắc trong cơ thể Diệp Hiên thay đổi sang an tĩnh lại, trong đầu Diệp Hiên xẹt qua một luồng ánh sáng hiểu ra, vào thời khắc này thân thể càng nở rộ ánh sáng mờ nhạt, Diệp Hiên mới chậm rãi mở hai mắt ra.
- Thành... Thành công?
Diệp Hiên nỉ non tự nói, hắn ngơ ngác nhìn đôi tay của mình, khi tay hắn khép lại lục đạo pháp tắc cực kỳ đáng sợ chợt rung động ở trong bàn tay hắn, huyết khí mênh mông như giang hải cuồn cuộn trong cơ thể, làm cho Diệp Hiên nửa ngày cũng không có lấy lại tinh thần.
- Thành công, quả nhiên thành công, ta không chỉ có luyện hóa lục đạo pháp tắc, tu vi cũng từ Độ Kiếp sơ kỳ tấn thăng đến Độ Kiếp trung kỳ.
Diệp Hiên hít sâu một hơi, cả người càng không tự chủ được mà khẽ run, chứng minh trong lòng hắn kích động đến trình độ nào.
Trên trời cao, trong hư không.
Diệp Hiên khoanh chân mà ngồi, không ngừng điều chỉnh tâm tình kích động trong mình, mà phía dưới hắn, hơn phân nửa Phong Đô Thành đều đã yên diệt thành tro, chứng minh kiếp nạn Diệp Hiên trải qua trước đó có bao nhiêu đáng sợ.
- Ta sống lại từ trong cái chết, ta quật khởi từ trong tịch diệt, cho dù phía trước có bao nhiêu kiếp nạn, cũng không ngăn cản chân bước Diệp Hiên ta được.
Diệp Hiên chậm rãi mở mắt, bình tĩnh mà kiên định, tâm tình kích động lúc này đã bình phục lại.
Đất trời vắng vẻ, không một tiếng động.
Diệp Hiên ngồi trong hư không, sắc mặt không có một gợn sóng, hắn ở trong hư không quan sát Phong Đô Thành, quanh thân nở rộ ánh sáng màu xanh lục, càng làm cho vô tận vong hồn run lẩy bẩy.
- Chủ... Chủ nhân!
Âm Nha từ phía chân trời phương xa bắn nhanh đến, hắn trực tiếp quỳ sát xuống đất, không ngừng dập đầu trước Diệp Hiên, trong mắt càng có kính nể sâu đậm.
Âm Nha là một người vô cùng kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Diệp Hiên, sự kiêu ngạo của hắn đã không còn sót lại chút gì, nguyên nhân là những gì Diệp Hiên làm đã triệt để thuyết phục hắn.
Hôm nay đã khiến cho Âm Nha hiểu rõ một đạo lý, có thể trở thành người hầu của Diệp Hiên cũng không phải là chuyện xấu, đi theo bên cạnh người này, e rằng là lựa chọn chính xác nhất trọn đời của hắn.
Nhìn Âm Nha chạm trán trên đất, trên mặt thần tình vô cùng cung kính, đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy, nói:
- Đứng lên đi, ta có chút chuyện giao phó cho ngươi.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Âm Nha đứng dậy, khom người ở bên, yên lặng nghe Diệp Hiên phân phó.
- Lần này ta chưởng quản lục đạo pháp tắc, đã hiểu ra sinh tử huyễn diệt, càng dự định trùng kiến Đông Phương Địa Phủ, ngươi có bằng lòng vượt mọi chông gai, đạt thành mong muốn trong lòng cho ta hay không?
Diệp Hiên uy nghiêm lên tiếng.
- Thuộc hạ nguyện ý.
Âm Nha khom người cúi đầu.