- Diệp Hiên, ta khuyên ngươi tốt nhất từ bỏ chuyện này, ngươi phải biết môn thần thông này lưu truyền cực lớn, khả năng người tu thành môn đại thần thông này thì hiếm như lá mùa thu, bởi vì trong đó tràn ngập nguy cơ sinh tử, năm đó ngay cả ta cũng không dám tu luyện pháp này.
Cái Thiên Nguyên lạnh giọng cảnh cáo nói.
Hắn không phải quan tâm Diệp Hiên, mà nếu Diệp Hiên tu luyện Thân Ngoại Hóa Thân mà chết rồi, hắn cũng phải theo Diệp Hiên cùng chết, kết quả này hắn tuyệt không muốn nhìn thấy.
- Ngươi là ngươi, ta là ta, tốt nhất ngươi đừng đem ta và ngươi đánh đồng, bởi vì ngươi chỉ là một kẻ thất bại, không có tư cách nói cho ta nên tu luyện như thế nào.
Diệp Hiên âm thanh lạnh lùng nói.
- Ngươi... ?
Cái Thiên Nguyên giận dữ mở miệng, bởi vì lời nói Diệp Hiên quả thực là đang vũ nhục hắn, nhưng hắn lại không biết nên phản bác như thế nào.
- Ngươi chính là ngươi, thất bại chính là thất bại, ngươi chỉ là viên đá đặt dưới chân Vạn Linh Chủ Nhân, nếu như ta là ngươi, cuối cùng cũng chỉ có kết quả giống ngươi.
Diệp Hiên cười lạnh nói.
- Tốt, ta nhìn xem ngươi tu luyện Thân Ngoại Hóa Thân thế nào, đến lúc đó đừng cầu ta tới cứu ngươi.
Cái Thiên Nguyên giận dữ gầm thét, sau đó liền yên lặng không nói, hiển nhiên là bị Diệp Hiên làm xấu mặt.
...
Thời gian từng chút một đi qua, đảo mắt đã được một năm.
Trong thời gian một năm này Diệp Hiên một mực đọc qua hỗn độn tinh sư truyền thừa, bộ truyền thừa này ghi chép toàn bộ thạch thư, mỗi ngày Diệp Hiên nghiên cứu cũng có thể nói là có chút tâm đắc.
Chỉ là bộ thạch thư này tối nghĩa khó giải, cho dù Diệp Hiên vượt qua hỗn độn thí luyện, giờ phút này tự thân đã là một vị đại tông sư trận pháp, nhưng bắt đầu tìm hiểu hỗn độn tinh sư truyền thừa, vẫn là khiến cho hắn có cảm giác vô cùng gian nan.
- Tinh không lạc tử, bắc đấu nhất tuyến, đây là ý gì?
Diệp Hiên cau mày quan sát thạch thư trong tay, ánh mắt lộ vẻ hoang mang, bộ thạch thư này quá mức cao thâm, phương pháp tu luyện được trình bày trong đó khiến hắn cũng là kiến thức nửa vời.
Đương nhiên, thời điểm khỉ mà Diệp Hiên đọc qua thạch thư, triệt để phong bế Cái Thiên Nguyên, tuyệt sẽ không để hắn nhìn thấy truyền thừa bên trong thạch thư, bởi vì hỗn độn tinh sư truyền thừa này là của Diệp Hiên hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để Cái Thiên Nguyên nhìn thấy một điểm.
- Ai.
Diệp Hiên tự nhiên thở dài, thu hồi thạch thư, lúc này mới mở ra phong cấm cho Cái Thiên Nguyên, mà Cái Thiên Nguyên tự nhiên biết Diệp Hiên phong cấm chính mình là đang lĩnh hội hỗn độn tinh sư truyền thừa, mặc dù nội tâm của hắn phẫn hận đến cực điểm, thế nhưng không có biện pháp nào.
Nghe được tiếng Diệp Hiên thở dài, Cái Thiên Nguyên cười nhạo nói:
- Tiểu tử thối, ngươi đạt được hỗn độn tinh sư truyền thừa thì thế nào, không có cử thế vô song thiên tư muốn tu luyện truyền thừa, ngươi bất quá chỉ là người si nói mộng thôi.
- Hừ.
Diệp Hiên lạnh lùng cười nói:
- Ta đích xác không có thiên tư cử thế vô song, chỉ là tính tổng cũng mạnh hơn ngươi nhiều, dù sao ta vượt qua hỗn độn thí luyện, mà ngươi còn không bằng ta đây.
- Ngươi... ?
Cái Thiên Nguyên vốn muốn mượn cơ đả kích chế giễu Diệp Hiên một phen, nhưng giờ phút này lại bị Diệp Hiên chế giễu nói đến chỗ đau, toàn bộ người lại nổi giận đến cực điểm, nhưng lại không cách nào bác bỏ lời Diệp Hiên nói, ai bảo lời Diệp Hiên nói ra đều là sự thật.
- Nếu như là Bạch Y huynh thì tốt, bằng tài tình của hắn nhất định có thể tìm hiểu ra bộ thạch thư huyền ảo này.
Diệp Hiên thì thào nói nhỏ.
Chỉ là Diệp Hiên cũng biết, giờ phút này hắn hóa thành bộ dáng Yêu Nguyệt Dạ trở thành đệ cửu linh tử, càng là tung ra tin mình chết.
Mặc dù đây đối với hắn là điều rất tốt, nhưng Diệp Hiên cũng biết nếu Liễu Bạch Y biết được tin hắn chết, chỉ sợ cũng sẽ bi thống đến cực điểm.
Nhưng Diệp Hiên cũng không có biện pháp nào khác, bởi vì chỉ có làm như vậy mới có thể miễn đi rất nhiều phiền phức, càng không cần cả ngày bị Bổ Thiên giáo nhìn chằm chằm, nhưng cũng giúp hắn có một chỗ yên ổn mà tu luyện huyễn cảnh.
- Không tốt, có người đến, ngươi phải cẩn thận.
Bỗng nhiên, Cái Thiên Nguyên hồi hộp mở miệng, thuấn gian yên lặng trong thức hải, mà Diệp Hiên cũng là biến sắc, điều khiến cho Cái Thiên Nguyên trở nên cẩn thận như vậy, chỉ sợ người này tuyệt đối không tầm thường.
Quả nhiên.
Qua ba hơi thở, một luồng tử quang lặng yên xuất hiện bên trong Vạn Linh phân điện, theo tử quang tiêu tán, một nữ tử dung nhan thanh lãnh xuất hiện trong mắt Diệp Hiên, giờ phút này chính là đang cau mày quan sát Diệp Hiên.
- Ừm?
Diệp Hiên sợ hãi cả kinh, bởi vì hắn vậy mà nhìn không thấu tu vi nữ tử này, mặc dù đối phương không lộ ra bất kỳ khí tức gì, nhưng lại khiến tâm thần hắn run rẩy cực hạn, như đang đối mặt với cái gì cực kỳ đáng sợ.
- Yêu Nguyệt Dạ, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, nhìn thấy bản sứ vậy mà không thi lễ?
Dung nhan Tử Linh thanh lãnh, giọng nói của nàng giống như sông băng vạn năm.
Trong giây lát Diệp Hiên liền bừng tỉnh, hai mắt khẽ động vội vàng từ chủ vị đứng dậy, sau đó khom người thi lễ, chỉ là cũng không mở miệng nói chuyện.
Bởi vì Diệp Hiên biết nói nhiều tất nói hớ, hắn căn bản không biết thân phận nàng này là như thế nào, nếu là xưng hô sai tất nhiên sẽ bị nàng này hoài nghi.
Diệp Hiên dám vạn phần khẳng định, nữ tử này nhất định là người của Vạn Linh thiên điện, mà lại từ cách nói chuyện của đối phương, địa vị nữ tử này tuyệt đối cực cao, đồng thời là Yêu Nguyệt Dạ, nếu bị đối phương phát hiện sơ hở, chỉ sợ chính mình nhất định phải gặp đại kiếp.