- Ừm?
Nhìn mặt mày Diệp Hiên buông xuống không nói không động, khuôn mặt Tử Linh lộ vẻ nghi ngờ nói:
- Ngươi xảy ra chuyện gì, nhiều năm không thấy sao lại càng cổ quái?
Tử Linh nói, một luồng tử quang xẹt qua từ trong hai mắt nàng nhìn về phía Diệp Hiên, phát hiện đối phương cũng không phải là người nào biến hóa ra, lúc này nghi ngờ trong lòng lòng mới buông xuống.
Tử Linh chầm chậm trước ngồi tại vị trí bên trên của Diệp Hiên, sau đó nhàn nhạt nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Đã nhiều năm như vậy ngươi còn là không có tiền đồ, tu vi một thân vậy mà rơi xuống đến Đại Thánh Vương cảnh, xem ra thập nhị linh tử các ngươi thật sự là càng ngày càng không tưởng nổi.
Diệp Hiên không dám trả lời, hắn rất sợ chính mình lộ ra sơ hở, tu vi nữ tử này quá mức đáng sợ, nếu là chính mình khiến cho đối phương hoài nghi, có thể sẽ phát sinh sự tình không ổn.
- Vì cái gì ngươi không nói một lời?
Tử Linh nghi ngờ mở miệng, mặc dù rất nhiều năm không gặp lại Yêu Nguyệt Dạ, nhưng đối với Yêu Nguyệt Dạ trong ký ức nàng còn khắc sâu.
Bởi Yêu Nguyệt Dạ trong thập nhị linh tử vô cùng khiêm tốn, cái này cũng có liên quang đến tu vi của hắn, mỗi lần đối phương nhìn thấy mình mặt mũi cũng là tràn đầy nịnh nọt, hôm nay thế nào lại trở nên trầm mặc không nói?
Giờ phút này nội tâm Diệp Hiên có thể nói là dời sông lấp biển, nhưng hắn biết mình nhất định phải trả lời, nếu không tất nhiên sẽ dẫn tới nữ tử này nghi ngờ.
Phốc!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ bước chân trở nên lảo đảo rút lui, toàn bộ người trực tiếp xụi xuống trên mặt đất, một màn đột phát cũng khiến cho Tử Linh biến sắc.
- Ngươi thụ thương rồi?
Tử Linh ngơ ngác mở miệng.
- Ta nhất chiến cùng tàn hồn Cái Thiên Nguyên, không chỉ vận dụng Hỗn Độn Đại Na Di Phù, thay đổi dùng rất nhiều phương pháp bảo vệ tính mạng, mặc dù cuối cùng trấn sát được hắn, nhưng tự thân cũng đụng phải trọng thương.
Diệp Hiên cố làm ra vẻ nói.
- Hừ, ngươi thật đúng là vô dụng, vậy mà lại để chính mình chật vật như vậy, đệ cửu linh tử ngươi thực sự là làm cho ta quá thất vọng.
Tử Linh nhướng mày quát lớn.
- Cầm đi.
Tử Linh mặc dù răn dạy Diệp Hiên, nhưng tiện tay đánh ra một đạo linh quang, cái này cũng được Diệp Hiên nhanh chóng tiếp vào trong tay, chỉ thấy là một viên đan dược màu vàng hiện ra.
- Ăn viên Thiên Linh Đan này, đủ để chữa trị thương thế của ngươi, đợi thương thế ngươi phục hồi như cũ rồi nói cho ta chuyện gì đã trải qua.
Tử Linh lạnh lùng nói.
- Đa tạ tiên tử.
Diệp Hiên vội vàng khom người cúi đầu.
- Tiên tử?
Tử Linh nao nao, sau đó thanh lãnh cười một tiếng nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Ngươi vẫn luôn xưng hô ta là Tử Linh thánh sứ, thế nào hôm nay gọi ta là tiên tử, xem ra đã nhiều năm như vậy, tu vi của ngươi không tiến bộ bao nhiêu, mà bản lĩnh nịnh nọt đúng là dài không ít.
Diệp Hiên sợ hãi cả kinh, biết mình nói lỡ, còn tốt đối phương cũng không có hoài nghi, điều này cũng khiến cho hắn trong bóng tối thở dài một hơi, càng biết được tính danh chân thực của đối phương.
- Đi thôi, trước là chữa trị thương thế của ngươi, ta còn muốn hỏi ngươi một ít chuyện về Cái Thiên Nguyên.
Tử Linh lạnh lùng nói.
- Vâng.
Diệp Hiên vội vàng cáo lui mà đi.
Tử Linh thanh lãnh lắc đầu, đã nhiều năm như vậy mà Yêu Nguyệt Dạ thật đúng là không tiến bộ chút nào, mỗi lần nhìn thấy mình cũng đều khúm núm.
Chỉ là Tử Linh cũng biết, không chỉ là Yêu Nguyệt Dạ, các linh tử khác cũng như thế, những linh tử này nhìn thấy mình cũng là cung kính có thừa, cái này không chỉ là bởi vì tu vi của nàng, càng bởi vì thân phận đặc thù của nàng.
- Cũng không biết được phải chăng Yêu Nguyệt Dạ đạt được hỗn độn tinh sư truyền thừa.
Tử Linh thì thào tự nói.
Một bên khác.
Diệp Hiên ra khỏi Vạn Linh phân điện, nhanh chóng tiến nhập bế quan, vừa mới trải qua sự việc mặc dù không quá hung hiểm, thế nhưng lại khiến Diệp Hiên cẩn thận từng li từng tí, rất sợ dẫn tới nữ tử này hoài nghi.
- Khá lắm, không nghĩ tới tiểu nha đầu này vậy mà đến Nam Đẩu đại vực.
Bỗng nhiên, giọng Cái Thiên Nguyên từ trong não hải Diệp Hiên truyền đến.
Ngươi biết nàng?
Diệp Hiên âm trầm mở miệng.
- Năm đó Vạn Linh Chủ Nhân còn chưa thành đạo, tiểu nha đầu Tử Linh này theo bên cạnh hắn, chính là thị nữ của Diệp Lăng Thiên, không nghĩ tới hơn một trăm triệu năm đi qua, tu vi tiểu nha đầu này vậy mà đã là Âm Cực cảnh.
Cái Thiên Nguyên cười lạnh nói.
- Diệp Lăng Thiên?
Diệp Hiên đột nhiên khẽ giật mình.
- Diệp Lăng Thiên là bản danh của Vạn Linh Chủ Nhân, Lăng Thiên chi chí, Vạn Linh Chủ Nhân, chắc hẳn hiện tại có rất ít người có thể biết được bản danh của hắn?
Cái Thiên Nguyên tự giễu cười một tiếng.
- Chỉ là nói ra cũng có chút ý tứ, ngươi cũng họ Diệp, Vạn Linh Chủ Nhân cũng họ Diệp, nếu như ngươi không phải phàm thân một giới, có lẽ ta sẽ cho rằng ngươi là hậu nhân của Diệp Lăng Thiên hắn, dù sao thân phụ ba đại lực lượng chí cường, ngươi tuyệt không phải người tầm thường.
Cái Thiên Nguyên nói đùa.
- Ngậm miệng.
Diệp Hiên lạnh giọng quát lớn, không nghĩ tới Cái Thiên Nguyên còn có tâm tình nói đùa hắn.
- Ngươi nói nữ tử này chính là Âm Cực cảnh?
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Đúng vậy, nàng đã ở vào Âm Cực đỉnh phong, trong mắt của ta không quá ba ngàn vạn năm, nàng liền bước vào Dương Sinh cảnh, chỉ là tu vi của nàng còn cao hơn ngươi hai đại cảnh giới, nhưng bây giờ ngươi biến thành Yêu Nguyệt Dạ, nàng căn bản nhìn không ra chân thân của ngươi, tự nhiên đối với ngươi cũng không tạo thành uy hiếp gì.
Cái Thiên Nguyên nói.