Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1599 - Chương 1599: Thập Linh Tử (2)

Chương 1599: Thập Linh Tử (2) Chương 1599: Thập Linh Tử (2)

Mà gương mặt của Diệp Hiên thủy chung mang theo nụ cười uyển chuyển, cũng không vì Thác Bạt Thiên khiêu khích mà tức giận, bởi vì phong cách làm việc của Yêu Nguyệt Dạ chính là như thế.

Cho dù đối mặt với người khác trào phúng, Yêu Nguyệt Dạ đều sẽ giả bộ rộng lượng, càng sẽ không xảy ra xung đột với người khác, Yêu Nguyệt Dạ nổi danh là người tốt ở trong mười hai Linh Tử.

Tuy nhiên, người hiểu rõ Yêu Nguyệt Dạ đều biết, Yêu Nguyệt Dạ người này có lòng dạ cực sâu, thủ đoạn càng có chút âm hiểm đê tiện, hắn cũng không có bằng hữu gì ở trong mười hai Linh Tử.

Thác Bạt Thiên này tự nhiên biết vẻ mặt âm hiểm của Yêu Nguyệt Dạ, giờ phút này tùy tiện trào phúng, cũng không sợ Yêu Nguyệt Dạ thật sự trở mặt với hắn.

Theo lý mà nói, nếu Diệp Hiên hóa thành Cửu Linh Tử, hắn sẽ bày ra phong cách làm việc của Yêu Nguyệt Dạ, phớt lờ khi nghe Bạt Thiên trào phúng.

Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không phải Yêu Nguyệt Dạ, hơn nữa hắn cũng không chuẩn bị thật sự dựa theo phong cách làm việc của Yêu Nguyệt Dạ mà làm việc.

Sự thật rất đơn giản.

Diệp Hiên hóa thân thành Cửu Linh Tử, vì muốn tránh cho mình một ít phiền toái, cũng có thời gian và tài nguyên tu luyện sung túc để cho hắn cường đại.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn sẽ ẩn nhẫn như Yêu Nguyệt Dạ, bởi vì đây cũng không phải phong cách làm việc của hắn.

Bá đạo vô lý, tâm địa độc ác hạ thủ tàn độc, liếc mắt một cái liền giết cả nhà ngươi, đây mới là phong cách làm việc của Diệp Hiên, mà phong cách này sẽ thể hiện từng chút một, mà bây giờ Thác Bạt Thiên chính là khởi đầu cho phong cách hắn bày ra.

- Ngươi yên tâm, cho dù mẫu thân ngươi có chết, ta cũng sẽ không chết, có thời gian đi nhặc xác cho mẹ ngươi đi.

Nụ cười trên mặt Diệp Hiên biến mất, lời nói cực kỳ ác độc.

Yên tĩnh, im lặng, im lặng như chết.

Khi lời Diệp Hiên lọt vào trong tai, cả người Thác Bạt Thiên đều ngây dại tại chỗ, quả thực không thể tin được lời hắn nghe được, nếu đứng trước mặt hắn không phải Yêu Nguyệt Dạ, hắn đều cho rằng có người biến thành Yêu Nguyệt Dạ nhục mạ hắn.

- Ngươi... Ngươi nói gì?

Sắc mặt Thác Bạt Thiên xanh mét, từng sợi gân xanh di động trên trán, trên người tản ra lệ khí cực kỳ đáng sợ, ánh mắt nhìn Diệp Hiên xẹt qua sát khí nặng nề.

- Không nghe rõ ràng?

Diệp Hiên lạnh lùng cười nói:

- Ta nhớ nương ngươi là người đứng đầu Vô Song thành, năm đó vì để cho ngươi tiến vào Vạn Linh thiên điện, dùng sắc dụ dỗ Nguyên Thiên trưởng lão, lúc này mới để cho ngươi có thể trở thành đệ tử của Vạn Linh Thiên Điện.

- Tuy Nguyên Thiên trưởng lão rất tàn nhẫn, dùng nương ngươi như lô đỉnh tu luyện, thiếu chút nữa muốn một nữa tính mạng của nàng, tuy nhiên cái này cũng rất đáng giá, dù sao ngươi cũng đã trở thành Linh Tử thứ mười, lấy thân phận ngươi hiện tại, nói vậy Nguyên Thiên trưởng lão cũng sẽ thả cho nương ngươi một con đường sống?

Oa.

Khi Diệp Hiên dứt lời, Thác Bạt Thiên oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt xanh tím, cực kỳ dữ tợn, sát khí khủng bố bộc phát, đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía Diệp Hiên.

Dạ Thác Bạt Thiên tức giận đến muốn bạo tạc, cả người đều ở trong trạng thái cực kỳ xấu hổ giận dữ, bởi vì chuyện Diệp Hiên nói chính là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của hắn.

Mọi người có thể đều biết bí mật này, chẳng qua từ khi Thác Bạt Thiên trở thành Linh Tử thứ mười, đã không ai dám nói, nhưng đây lại là sỉ nhục lớn nhất của Thác Bạt Thiên hắn.

Mà hôm nay Diệp Hiên lại dám vạch trần vết sẹo của hắn, làm sao không để Thác Bạt Thiên xấu hổ tức giận muốn chết, hận không thể bầm Diệp Hiên thành tro?

- Yêu Nguyệt Dạ, ngươi khinh người quá đáng, ta muốn ngươi của mạng.

Tức giận vô biên, lửa giận ngập trời, lúc này Thác Bạt Thiên đã xấu hổ đến biên giới sụp đỗ, hộp gỗ trong tay hai kiếm đồng vang lên, theo một tiếng nổ vụn truyền đến, hai thanh kiếm tràn đầy khí tức sát phạt phóng lên tận trời.

- Thiên Kiếm Cửu Ca – Thanh Phong Ca.

Thác Bạt Thiên nổi giận gầm thét, kiếm chỉ tựa như thiên chi kiếm, hai thanh kiếm chém nát bầu trời, mang theo kiếm quang trấn diệt thiên địa chém tới.

- Chỉ bằng ngươi?

Diệp Hiên lạnh lùng cười một tiếng, một vầng yêu nguyệt màu máu dâng lên phía sau lưng hắn, phương thiên địa này bỗng trở nên huyết sắc mơ hồ, một thanh Huyết Nguyệt kiếm được ngưng tụ ra, theo kiếm chỉ của Diệp Hiên vừa động, một đạo kiếm quang phá trời cực kỳ lộng lẫy cuồng bạo chém về phía Thác Bạt Thiên.

Diệp Hiên thật sự quá đáng sợ, bản thân hắn chính là Cửu Thiên Thánh Vương chi cảnh, huống hồ hắn đã vượt qua biến dị Hỗn Độn Thánh Kiếp, càng mở ra hỗn độn thập nhị nguyên hội thế giới, người ta không cách nào ngăn cản chiến lực của hắn.

Keng keng!

Hai thanh kiếm của Thác Bạt Thiên đang kêu rên, ầm ầm rơi xuống từ trong bầu trời, sắc mặt Thác Bạt Thiên ửng hồng, từng tia máu tươi chảy ra từ khóe miệng của hắn, chỉ một kích này đã khiến hắn bị thương.

- Quỳ xuống cho ta.

Diệp Hiên bước ra một bước, năm ngón tay tựa như cối xay trời đất, mang theo đại thế trấn diệt sơn hà, một bàn tay vỗ Thác Bạt Thiên ngã xuống đất.

Oa!

Thác Bạt Thiên tránh né không kịp, nửa gò má đều bị Diệp Hiên vỗ sưng đỏ, một cái răng mang theo máu rơi xuống, cả người trực tiếp bị đập vào trong đất.

Diệp Hiên cũng không vận dụng toàn lực, nếu hắn vận dụng toàn lực trong khoảnh khắc đã có thể đập Thác Bạt Thiên thành một đống thịt.

Đương nhiên, cũng không phải Thác Bạt Thiên quá yếu, một là hắn cũng không vận dụng toàn lực, hai là hắn cũng không ngờ chiến lực của Diệp Hiên lại khủng bố như vậy.

Phanh.

Diệp Hiên giẫm một cước lên đầu Thác Bạt Thiên, bàn chân bộc phát ra lực lượng to lớn vô biên khủng bố, giẫm xuống đất, sau đó tàn nhẫn nghiền nát.

Bình Luận (0)
Comment