Nói thật, Diệp Hiên muốn giết người lập uy, bởi vì hắn vô cùng hiểu rõ một đạo lý, chỉ cần hắn giết ba đại Linh tử này, người ngoài tất không dám dễ dàng đắc tội với hắn.
Tuy nhiên Diệp Hiên cũng biết mình cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy mà thôi, dù sao nơi này là Vạn Linh Thiên Điện, nếu hắn thật sự giết ba người trước mắt, chỉ sợ hắn cũng phải bị Vạn Linh Thiên Điện trách phạt nặng nề.
Hơn nữa lui một bước mà nói, cho dù Diệp Hiên không cố kỵ giết ba người này, nhưng ba người này đều là Cửu Thiên Thánh Vương cảnh, hơn nữa đều có chiến thể cường đại, trừ phi hắn bộc phát ra toàn bộ chiến lực, nếu không tất nhiên giết không được ba người.
Đánh rắn không chết mà lại bị hại, Diệp Hiên mười phần hiểu rõ đạo lý này.
Quy tắc làm việc của Diệp Hiên cũng vẫn luôn là chém tận giết tuyệt, sẽ không lưu lại cho mình chút hậu hoạn nào, nhưng tình thế hiện tại để hắn không giết ba người.
- Tiểu tử, có người tới rồi.
Bỗng nhiên, thanh âm của Cái Thiên Nguyên vang lên bên tai Diệp Hiên, điều này cũng làm cho Diệp Hiên trong nháy mắt thanh tỉnh, sát khí tràn ngập quanh người trong nháy mắt biến mất.
- Ai ở đây đánh nhau?
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Hàng chục tia sáng từ xa bắn đến.
Trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt đám người Diệp Hiên, theo hào quang tiêu tán, chỉ thấy hơn mười vị thần tướng hiện ra, một người cầm đầu mặc chiến giáp bạc trắng, đang cau mày nhìn đám người Diệp Hiên.
- Thì ra là bốn vị Linh tử ở đây tranh đấu, xem ra bản tướng cần bẩm báo việc này cho Thiên Đô viện.
Bạch bào thần tướng lạnh lùng lên tiếng.
Theo thần tướng áo bào trắng vừa dứt lời, sắc mặt Thác Bạt Thiên và Lý Thập An biến đổi, đáy mắt xẹt qua vẻ kiêng kỵ, khí tức quanh thân trong nháy mắt tiêu tán.
Phải biết rằng Thiên Đô viện chấp chưởng hình phạt Vạn Linh Thiên Điện, nếu việc này thật sự bị báo cho Thiên Đô viện, bọn họ sẽ chịu trách nhiệm nặng nề.
- Huynh đệ chúng ta chỉ luận luận một phen, là thần tướng hiểu lầm rồi.
Lý Thập An vội vàng giải thích.
- Không sai, chúng ta chỉ luận luận một phen, làm sao sẽ thật sự tranh đấu, đây chỉ là một chuyện nhỏ, ta nghĩ không cần phải báo cho Thiên Đô viện?
Thác Bạt Thiên lạnh lùng nói.
- Nếu là luận bàn, kính xin chư vị Linh tử luận bàn trong đạo tràng, bản tướng hôm nay coi như không thấy, nếu chư vị Linh tử lại xảy ra tranh đấu, vậy bổn tướng cũng chỉ có thể chấp pháp công bằng.
Bạch bào thần tướng bái lạy với bốn người.
Bạch bào thần tướng cũng không muốn làm khó bốn vị Linh tử, hắn dù sao cũng chỉ là một thần tướng nho nhỏ, giờ phút này nhắc đến Thiên Đô viện cũng chỉ là không muốn để cho những Linh tử này tiếp tục tranh đấu, nếu không nếu thật sự xảy ra chuyện, hắn sẽ bị khiển trách, hắn cũng không chịu nổi cái giá này.
- Khụ... Khụ....
Bỗng nhiên, chỉ nghe một trận ho nhẹ truyền đến, chỉ thấy Hạ Ngũ Uyên chậm rãi đứng dậy, khóe miệng càng dính vết máu, một đôi bàn tay máu thịt mơ hồ, chỉ là ánh mắt nhìn Diệp Hiên hiện ra vẻ cực kỳ âm độc.
- Cửu đệ, chúng ta đợi xem một chút đi, Ngũ Linh Tử sẽ không bỏ qua ngươi.
- Chúng ta đi.
Hạ Ngũ Uyên không phải không muốn báo thù, nhưng hắn biết hiện tại không thể ra tay, nếu không tất sẽ bị báo đến Thiên Đô viện, không có bất kỳ chỗ tốt gì đối với bọn họ.
Hơn nữa, đám người Hạ Ngũ Uyên biết rõ, Ngũ Linh Tử mơ ước Yêu Nguyệt Dạ đã lâu, lần này Yêu Nguyệt Dạ trở về từ Nam Đẩu đại vực, tất nhiên phải xuống tay với hắn.
Theo đám người Hạ Ngũ Uyên rời khỏi, đôi mắt Diệp Hiên híp lại, một tia sát khí không dễ phát hiện chợt lóe lên. Mấy người này và Ngũ Linh Tử kia đều đã nằm trong danh sách phải chết.
Diệp Hiên người này, hoặc không làm, muốn làm thì làm cho tuyệt, bởi vì hắn hiểu rõ đạo lý nhổ cỏ không tận gốc gió xuân thổi qua lại sinh sôi.
Chém tận giết tuyệt, một người không lưu, đây là quy tắc làm việc của Diệp Hiên hắn, hắn sẽ không lưu lại cho mình bất cứ phiền toái gì.
Mà biện pháp tốt nhất để giải quyết phiền toái chính là làm thịt bọn họ, như vậy mới có thể chân chính làm cho hắn thanh tịnh.
Chẳng qua Diệp Hiên mới đến Vạn Linh Thiên Điện, làm việc còn cần phải cẩn thận, giết đám người Thác Bạt Thiên và Hạ Ngũ Uyên cũng không khó, nhưng hắn phải suy nghĩ hậu quả giết xong những người này.
Hơn nữa Diệp Hiên không có cảm giác sai, tu vi của Ngũ Linh Tử cực kỳ khủng bố, cũng không phải hắn muốn giết là có thể giết, cũng không biết giữa hắn cùng Ngũ Linh Tử rốt cuộc ai mạnh ai yếu.
Diệp Hiên trầm tư một phen, sát khí trong lòng đã định, chỉ đợi hắn ổn định lại ở Vạn Linh Thiên Điện, mấy người này nhất định phải chết, nếu không ngày sau sẽ chỉ dẫn tới vô số phiền toái.
- Đa tạ thần tướng đại nhân, nếu không vừa rồi ta đã chịu thiệt thòi lớn.
Diệp Hiên nhẹ nhàng nho nhã, chắp tay thi lễ với bạch bào thần tướng, lời nói cực kỳ thành khẩn.
- Không dám, không dám, Cửu Linh Tử nghiêm trọng.
Bạch bào thần tướng vội vàng đáp lễ, hắn không ngờ đường đường Cửu Linh Tử sẽ cảm tạ hắn, điều này nhất thời làm cho hắn có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh (*).
(*Được sủng ái mà lo sợ)
Phải biết rằng những thần tướng bọn họ cực kỳ hèn mọn, địa vị lại cực kỳ thấp kém, ngoại trừ mỗi ngày tuần tra Vạn Linh Thiên Điện, bọn họ không có một chút quyền lực, rất nhiều người đều xem thường những thần tướng như bọn họ, chỉ coi như nô tài sai sử.
- Thần tướng đại nhân chớ có khiêm tốn, ta bình sinh thích kết giao bằng hữu nhất, nếu thần tướng đại nhân không ghét, ngươi và ta liền kết giao bằng hữu.
Diệp Hiên vội vàng nâng bạch bào thần tướng dậy.
- Bổn tướng không dám.