Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1606 - Chương 1606: Chỉ Một Tia Lửa Có Thể Thành Đám Cháy! (2)

Chương 1606: Chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy! (2) Chương 1606: Chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy! (2)

Trong lòng Bạch bào thần tướng nóng bỏng, nhưng vẫn cung kính thi lễ, ấn tượng đối với Diệp Hiên trong nháy mắt trở nên cực tốt.

- Thanh Phong Lôi Phiến này là ta ngẫu nhiên thu được ở Nam Đẩu đại vực, tuy rằng không phải linh bảo lợi hại gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải vật phàm, hôm nay tặng cho thần tướng, nếu thần tướng nể mặt ta, ngàn vạn lần không nên từ chối.

Diệp Hiên lật tay một cái, Phong Lôi Phiến xuất hiện trong tay, trực tiếp đặt vào trong tay bạch bào thần tướng, căn bản không cho hắn từ chối.

- Vậy... Tiểu tướng cảm tạ Linh Tử.

Bạch bào thần tướng không thể chối từ, hơn nữa hắn có thể cảm nhận được uy năng của Phong Lôi Phiến, điều này làm cho hảo cảm của hắn dành cho Diệp Hiên tăng lên rất nhiều, lần thứ hai muốn làm lễ với Diệp Hiên.

- Ngươi nếu xem ta là bằng hữu, chớ có khách khí, chỉ là không biết đại danh của thần tướng?

Diệp Hiên mỉm cười nói.

- Tiểu tướng họ Bạch tên Trạch, ngày sau nếu Linh Tử cần tiểu tướng làm cái gì, kính xin Linh tử phân phó.

Bạch Trạch nói năng có khí phách.

- Thì ra là Bạch huynh, hôm nay có thể kết giao bằng hữu với Bạch huynh, là vinh hạnh của Yêu Nguyệt Dạ ta.

Diệp Hiên cười sảng khoái, sau đó đôi mắt khẽ động, lật tay lấy ra một bình đan dược đưa cho Bạch Trạch, sau đó nhìn về phía rất nhiều thần tướng phía sau hắn nói:

- Hôm nay nhờ chư vị huynh đệ xuất hiện, nếu không ta tất phải chịu thiệt thòi lớn dưới tay mấy vị Linh Tử kia, không dám nói bình Linh Nguyên Đan là đan dược gì tốt, nhưng cũng có thể tăng trưởng một ít tu vi cho chư vị huynh đệ, coi như ta cảm tạ chư vị huynh đệ hôm nay trượng nghĩa viện thủ.

Bạch Trạch vội vàng quát lớn với chư tướng phía sau:

- Còn không cảm ơn Linh Tử?

- Đa tạ Cửu Linh Tử.

Hơn mười vị thần tướng mang theo sắc mặt kích động, vội vàng khom người bái lạy Diệp Hiên, đáy mắt mỗi người đều có một tia cảm kích.

Những người này cảm kích cũng không phải bởi vì Diệp Hiên ban cho đan dược, mà là tôn nghiêm Diệp Hiên cho bọn họ.

Phải biết rằng những thần tướng bọn họ chỉ là tiểu tốt của Vạn Linh Thiên Điện, đừng nói Linh Tử, cho dù là một ít thần quan nho nhỏ cũng không để bọn họ vào mắt.

Giờ phút này Diệp Hiên chiêu hiền đãi sĩ, cho bọn họ đủ tôn nghiêm, bọn họ làm sao có thể không cảm động?

Phẩm giá.

Đây là thứ mỗi người đều có, mà Diệp Hiên cực kỳ hiểu rõ nhân tính.

Đừng quên, năm đó hắn chính là người đứng đầu Thiên Đình, thủ đoạn ngự nhân lại có mấy người có thể so sánh với hắn?

Diệp Hiên vô cùng rõ ràng, những vị thần tầng dưới chót này cần cái gì, bọn họ cần tôn nghiêm, cần phải coi trọng bọn họ, lại thêm ân huệ hắn ban cho, trong tương lai, hắn có thể dùng đối phương.

Có lẽ có người sẽ hỏi, chỉ là một ít thần tướng tầng dưới chót mà thôi, bọn họ có thể có trợ giúp gì cho Diệp Hiên?

Nhưng có một câu nói rất hay.

Đài cao vạn trượng, khởi nguồn từ mặt đất, ngàn dặm chân, bắt đầu từ bước chân đầu tiên, chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy.

Trong Vạn Linh Thiên Điện mênh mông vô biên này, người nào nhiều nhất?

Đáp án chính là những vị thần tướng dưới đáy này.

Không ai nhìn những thần tướng này, nhưng Diệp Hiên hết lần này tới lần khác làm ngược lại, đây cũng là chỗ hơn người của hắn, càng là thuật ngự nhân mà hắn từng chưởng quản Thiên Đình.

Là một thượng vị giả, Diệp Hiên hiểu rõ một đạo lý, những thần tướng này nhìn như ở tầng dưới chót, nhưng lực lượng ngưng tụ cùng một chỗ tuyệt đối không thể bỏ qua, tương lai trong một khoảng thời gian nào đó, có thể bộc phát ra lực lượng to lớn ngập trời.

Một ngọn lửa không đủ để đốt cháy cánh đồng, nhưng hàng tỷ ngôi sao hỏa ngưng tụ lại với nhau, cho dù bầu trời cũng có thể bị thiêu rụi.

- Cung tiễn Linh Tử.

Trong sự cung kính của rất nhiều thần tướng, Diệp Hiên mỉm cười gật đầu chào hỏi, sau đó tản bộ đi về đạo tràng của mình, từ đầu đến cuối đều biểu hiện cực kỳ hiền hòa.

Nhìn Diệp Hiên đi xa, có một thần tướng trầm giọng nói:

- Bạch đại ca, chúng ta nhận ân huệ của Cửu Linh Tử, căn bản không thể không báo đáp.

- Đúng vậy.

Bạch Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ chỉ là thần tướng tầng dưới chót, hôm nay tiếp nhận quà tặng của Diệp Hiên, trong lòng không chỉ có cảm động, còn có một chút bất đắc dĩ.

Bởi vì bọn họ đều biết, mình cũng không thể hồi báo gì cho Diệp Hiên.

- Chư vị huynh đệ nhớ kỹ, tích thủy chi ân khi dũng tuyền tương báo (*), tuy rằng chúng ta không đáng kể, nhưng chỉ cần có cơ hội, chúng ta tất phải hồi báo ân tình của Cửu Linh Tử, không chỉ vì hắn cho chúng ta những đan dược này, mà là hắn cho chúng ta tôn nghiêm làm người.

(*Ân một giọt nước, trả bằng ao nước)

Bạch Trạch là đại ca của chư vị thần tướng, hắn trang nghiêm nói ra lời này, các thần tướng còn lại nhao nhao gật đầu, nội tâm lặng lẽ trồng xuống mầm móng kính trọng Diệp Hiên.

Một hạt giống lặng lẽ bị Diệp Hiên chôn xuống đáy lòng những thần tướng này, đây nhìn như là chuyện không đáng kể, nhưng Diệp Hiên biết, hạt giống này dưới sự bồi dưỡng của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ nảy mầm, cuối cùng sẽ hóa thành một gốc cây đại thụ che trời.

......

Linh điện thứ chín.

Đây là đạo tràng của Yêu Dạ Nguyệt, cũng là phủ đệ của Cửu Linh Tử.

Mà người của Linh Điện thứ chín cũng không nhiều, ngoại trừ hai gã đạo đồng trông coi, cũng chỉ còn lại có bốn thị nữ cùng một vị xa phu, đây cũng là người vẫn đi theo Yêu Nguyệt Dạ.

Theo Diệp Hiên tiến vào Linh Điện thứ chín, hai đạo đồng bước nhanh nghênh đón, khom người bái kiến Diệp Hiên, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo cho Diệp Hiên.

Tiến vào hang ổ của Yêu Nguyệt Dạ, Diệp Hiên cuối cùng cũng có thể thoáng thả lỏng tâm thần, trong lúc đó cũng xảy ra một ít chuyện khiến hắn xấu hổ.

Bình Luận (0)
Comment