Sau khi Trương Bân dẫn người rời khỏi, Diệp Hiên vẫn đứng ở trên đài cao, hắn nhìn hơn một nghìn tội phạm tử hình ở phía dưới, sắc mặt của hắn không có một gợn sóng, cũng không cái vẻ sợ hãi gì.
- Các anh em, Lý lão tam tôi đây muốn thằng trai bao kia, nếu như người nào cướp người với tôi, đừng trách tôi không nể mặt mà giết hắn.
Một người trung niên khuôn mặt dữ tợn đang đi nhanh tới chỗ Diệp Hiên.
- Ha ha, Lý lão tam ông có thể chơi nhẹ chút không, đừng chơi hỏng tiểu bạch kiểm này nhé.
Có người thả tiếng cười đùa nói.
- Thằng nhóc này thực sự muốn chết, cũng không nhìn một chút xem đây là nơi nào, lại dám một mình đối mặt với chúng ta.
Có người tàn nhẫn nhe răng cười.
Bầu không khí ở giữa thao trường trở nên nhiệt liệt, đại đa số người nhìn về phía Diệp Hiên giống như nhìn một người chết vậy.
- Hừ. Đám ngu ngốc này, chẳng lẽ đều bị giam đến ngu rồi hay sao?
Một gã thanh niên gầy yếu đeo một cặp mắt kiếng gọng vàng, mang đến một loại cảm giác hào hoa phong nhã, mà khi hắn nói ra lời này, lại làm cho những phạm nhân này ngẩn ra, đôi mắt rõ ràng có kiêng kỵ.
- Kim ca, anh nói vậy là có ý gì?
Có người nghi vấn hỏi.
- Người này dám một mình đối mặt với chúng ta, hắn hoặc chính là ngu ngốc, hoặc là căn bản không đem để chúng ta vào mắt, ta càng có khuynh hướng với khả năng thứ hai, chỉ sợ kết quả của tên Lý lão tam này sẽ rất thảm.
Thanh niên gầy yếu chắc chắc lên tiếng, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng kinh nghi.
Trên đài cao.
Lý lão tam cách Diệp Hiên chẳng qua ba mét khoảng cách, hắn đang nhe răng cười, nhìn Diệp Hiên từ trên xuống dưới, trong miệng càng là mang đầy dâm ngữ.
- Sách sách sách, cái tư thái này, cái da thịt này, lúc lão tử sắp chết còn có thể đụng tới một cực phẩm như ngươi, cũng là mắt ôn trời dài, lão tử hôm nay liền...
Xích!
Chợt, không chờ Lý lão tam nói xong, chỉ thấy Diệp Hiên không nhúc nhích, nhưng kiếm chỉ lại xẹt qua hư không, một mảnh huyết quang cực kỳ khủng bố theo giữa kiếm chỉ của hắn băng xạ ra, nhìn nữa nụ cười trên mặt Lý lão tam còn không có mất đi, nhưng cơ thể hắn lại bị chặn ngang đứt hết, hóa thành hai đoạn thi thể đáng sợ, xụi xuống ở trên đài cao.
Máu tươi chói mắt văng tung tóe, thi thể thảm đến không nỡ nhìn, đây chính là hình ảnh xuất hiện ở trong mắt hơn một nghìn tội phạm tử hình, cũng để cho thao trường quỷ dị tĩnh mịch xuống.
- A!
Qua đầy đủ hơn mười hơi thở, không biết người nào lại thét lên một tiếng đầy chói tai, triệt để đánh vỡ tĩnh mịch trong thao trường, càng làm cho những tội phạm này hoảng sợ phát ra tiếng, đôi mắt nhìn Diệp Hiên rốt cục cũng bày biện ra một tia kinh sợ.
Đạp —— đạp —— đạp.
Thờ ơ lạnh nhạt, không nhiễm tiêm bụi, Diệp Hiên bước chậm mà đi trên đài cao, theo mỗi một bước của hắn, giống như giẫm đạp ở trên trái tim đám phạm nhân nơi này, càng làm cho bọn họ có một loại cảm giác khó thở.
- Ở trong mắt Diệp Hiên tôi thấy, các người đều là một ít phế vật, người cặn bã, bại hoại, càng là giòi bọ trong ao phân.
Giọng Diệp Hiên trong trẻo lạnh lùng, không mang theo nửa điểm cảm tình, đôi mắt nhìn về phía những tù phạm này càng là không tiết tháo.
Theo lời Diệp Hiên vừa rơi xuống, hơn một nghìn tội phạm tử hình lập tức biến sắc, còn có người móc bàn chãi đánh răng được mài thành vũ khí bén nhọn từ trong lòng ra, đôi mắt thay đổi cực kỳ hung ác độc địa.
Tuy Diệp Hiên triển lộ ra một hình ảnh đầy máu, nhưng lại không có hù được tất cả những người này, dù sao bọn họ cũng đều là người sắp chết, sớm đã làm xong chuẩn bị để chết, còn không đến mức sợ đến không dám ra tay đối với Diệp Hiên.
- Vị đại nhân này, đừng tưởng rằng cậu là cổ võ giả, giết một tên Lý lão tam là có thể để cho bọn tôi sợ hãi, vẫn nên nói thẳng ra việc cậu xuất hiện ở đây là có mục đích gì đi.
Thanh niên mắt kiếng gọng vàng bước chậm đi ra, đôi mắt càng mang theo nghi hoặc.
Diệp Hiên hoàn toàn có thể nhìn ra, cái tên thanh niên này là một nhân vật bụng dạ cực sâu, điều này cũng làm cho hắn hơi lộ ra thoả mãn gật đầu, nói:
- Anh rất khá, không hề ngu xuẩn giống như bọn họ.
Diệp Hiên nói đến đây, lại lấy tư thế dò xét nhìn về phía những này tội phạm tử hình, quỷ dị âm trầm nói:
- Hôm nay tôi xuất hiện ở đây, chính là muốn chơi một trò đùa giỡn với các người. Quy tắc trò chơi này rất đơn giản, không có thời gian quy định, lấy thao trường này làm ranh giới, hơn một ngàn người các người chém giết lẫn nhau, các người có thể dùng bất kỳ thủ đoạn gì, phương pháp gì, chỉ cần giết chết kẻ bên cạnh, một trăm người có thể còn sống cuối cùng có thể trở thành người thắng lợi cuối cùng.
Diệp Hiên nói đến đây, khuôn mặt cũng càng trở nên quỷ dị, nói:
- Đương nhiên, trò đùa này đương nhiên sẽ có khen thưởng, một trăm người sống sót cũng sẽ không bị chấp hành tử hình, cũng sẽ theo tôi rời khỏi tòa ngục giam này, tự nay về sau chính là trở thành tay sai của Diệp Hiên tôi đây.
Theo những gì Diệp Hiên vừa nói ra, hơn một nghìn tội phạm tử hình trở nên tĩnh mịch không tiếng động, chỉ là những tiếng thở hổn hển không ngừng từ trong đám người truyền đến, một bầu không khí cực kỳ đè nén nảy sinh ở trong đám người.
Có gì quan trọng hơn mạng sống?
Nếu như không phải đi tới tuyệt cảnh, cũng không có bất kỳ người nào muốn chết, những tội phạm tử hình này cũng không ngoại lệ.
- Chúng tôi dựa vào cái gì tin cậu?
- Mọi người không nên tin hắn, hắn đây là muốn để cho chúng ta tự giết lẫn nhau.
Sau khi yên lặng qua đi, có người lên tiếng bác bỏ Diệp Hiên.
- Các người đều là kẻ chắc chắn phải chết, các người không có quyền lựa chọn, tin hoặc không tin, toàn bộ quyết định đều ở chính các người. Hiện tại, cuộc đùa giỡn bắt đầu!