Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 162 - Chương 162 - Người Vô Tình

Chương 162 - Người vô tình
Chương 162 - Người vô tình

Như ác ma mê hoặc, lại tựa như ma quỷ dẫn lối, nụ cười Diệp Hiên quỷ dị âm u, cũng để cho thao trường lần nữa rơi vào trong bầu không khí kiềm nén, còn có người nhanh chóng giữ vững khoảng cách cùng người bên cạnh, trên khuôn mặt tất cả đều là cảnh giác.

- Lão nhị, cậu và tôi chính là anh em kết nghĩa, cậu cách xa tôi vậy là xa làm sao, thật chẳng lẽ cậu tin tưởng những lời nói hoang đường của tên đó?

Tại một chỗ hẻo lánh, một gã đàn ông da thịt xanh đen, đau lòng ôm đầu lớn tiếng tức giận với một vị thanh niên, trên khuôn mặt càng là cực kỳ khổ sở.

- Đại... Đại ca... Tôi...

Nhìn dáng dấp bi thống của người đàn ông, thanh niên khẽ cắn đôi môi, trong mắt xuất hiện hổ thẹn.

Đúng vậy, đây là đại ca hắn kết bái mười năm, mình là thế nào đây?

Lẽ nào ngay cả anh em kết nghĩa mình cũng đều không tin tưởng sao?

Nhìn khuôn mặt áy náy của thanh niên, người đàn ông dũng cảm cười một tiếng, đi nhanh tới chỗ thanh niên, nói:

- Lão nhị, cậu có còn nhớ hay không được, năm đó cậu và tôi kết nghĩa anh em, đã từng cùng nhau thề rằng, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, lúc chúng ta bị xử tử hình, có thể mười tám năm sau chúng ta vẫn là một hảo hán, đại ca chẳng bao giờ hối hận quen biết với cậu.

- Đại ca, tôi sai rồi, tôi không nên hoài nghi anh.

Nghe đại hán nói ra những lời hào hùng, thanh niên bị lay động, trực tiếp nghẹn ngào lên tiếng, bước nhanh quỳ xuống trước mặt đại hán, trong mắt càng là những giọt nước mắt áy náy.

- Lão nhị!

Khuôn mặt của người đàn ông vẫn ung dung như cũ, giống như sớm đã quên sống chết, hắn xòe bàn tay ra đặt lên vai thanh niên, tựa như muốn đỡ hắn, nhưng cũng vào lúc này, một nụ cười nhạt tàn khốc hiện ra từ trên khóe miệng của người đàn ông.

Răng rắc!

Thâm độc hung ác, nhanh như một cơn gió, không đợi thanh niên có phản ứng, chỉ thấy bàn tay dày rộng của đại hán giống như hai thanh kìm sắt, trực tiếp hung hăng bóp cổ thanh niên, dùng lực thật mạnh một cái, chỉ thấy cái cổ thanh niên vặn vẹo, bọt máu càng theo khóe miệng tràn ra.

- Ngô... Ngô!

Đôi mắt thanh niên tràn đầy hoảng sợ, gắt gao trợn mắt nhìn đại ca kết bái của mình, cơ thể của hắn không ngừng co giật, càng là điên cuồng giãy dụa, nhưng khuôn mặt người đan ông lại đầy dữ tợn, hai tay dùng sức vặn cổ thanh niên, đáy mắt đều là điên cuồng kích thích.

- Chết đi, chết đi.

Người đàn ông điên cuồng cười độc, nói:

- Nhị đệ, xin lỗi, đại ca cũng không muốn, nhưng chỉ có giết chết cậu trước, đại ca mới có một tia hy vọng sống sót, cậu nói xem có được không?

Thanh niên đau đớn giãy dụa, hắn muốn lên tiếng chửi bới, hắn càng muốn lên tiếng rít gào, nhưng theo lực lượng trong tay người đàn ông càng lúc càng mạnh, thanh niên rõ ràng có thể cảm giác được, xương cổ của hắn đang gãy, đầu lưỡi đã vươn thật dài, đã chính là tình huống tuyệt vọng.

Nếu như thanh niên sớm biết sẽ là kết quả này, tất nhiên hắn sẽ muốn tiên ra tay trước, thế nhưng thế gian không có bán thuốc hối hận, kết cục sau cùng của hắn cũng chỉ có thể bị chính đại ca kết bái của mình vặn gãy cổ mà chết.

Không cam lòng, tức giận, oán hận, hối hận, mang theo những tâm tình phức tạp này, thân thể thanh niên cũng dần trở nên cứng ngắc, rốt cục cũng mất đi hô hấp, chỉ là thời gian sắp chết, hai mắt hắn trợn to, chứng minh là hắn chết không nhắm mắt như thế nào.

Ầm!

Đại hán vứt bỏ thi thể thanh niên trên mặt đất như ném rác, khuôn mặt càng là tàn nhẫn mà ngoan lệ, hắn nhìn rất nhiều tù phạm ở xung quanh đây, mà sau đó lại nhanh chóng từ trong lòng móc ra hai chiếc đũa, cái vật bén nhọn kia giống như đang nở rộ huyết quang, càng cẩn thận tàn nhẫn phòng bị tù phạm còn lại.

Một màn như thế, tự nhiên rơi vào trong mắt hơn một nghìn tù phạm, cũng là bởi vì một màn này, tù phạm ở đây triệt để loạn lên, niềm tin giữa người và người đã không còn sót lại chút gì, mỗi người đều nhanh chóng giữ vững khoảng cách cùng người bên cạnh cách, dù là anh em tốt thì bây giờ đây cũng đã không còn tin tưởng lẫn nhau nữa.

Phốc phốc!

Bàn chãi đánh răng được mài mài thành bén nhọn vũ khí, trực tiếp đâm vào yết hầu đồng bạn, máu tươi vươn vãi trên mặt đất, thi thể xụi xuống lạnh lẽo mà cứng ngắc.

Ầm!

Một gã tù phạm không phòng bị chút nào bị một miếng gạch xanh đập ở đầu trên, trực tiếp làm cho người này chết tại chỗ.

Đâm mắt, đá háng, quăng cát, tù phạm không có vũ khí ở tay chiếm đại đa số, các loại thủ đoạn bẩn thỉu toàn bộ đều được dùng ra, vào giờ khắc này, hơn một nghìn danh tù phạm triệt để hóa thành một đàn chó điên, bọn họ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, chính là vì có thể trở thành người may mắn còn sống sót trong một trăm người thắng lợi, sống thật tốt đến sau cùng.

- Trang Đức Khôn, còn nhớ lúc lão tử mới vào ngục giam, mày đã là làm nhục lão tử thế nào không? Bây giờ, mày đi chết đi.

Một gã thanh niên gầy yếu, khuôn mặt điên cuồng vung mạnh gạch, không ngừng đập về phía một người đàn ông trung niên, máu tươi nhuộm đỏ toàn thân của hắn, nhưng lại làm cho hắn điên cuồng cười to.

- Đại Tráng, cậu là em trai tốt của tôi, hai chúng ta chỉ có khi đoàn kết lại với nhau, mới có thể sống sót trong một ngàn người này.

Một đôi anh em tốt giằng co lẫn nhau, đại ca đau khổ khuyên bảo em trai.

- Đại ca, chúng ta là anh em tốt, em tin tưởng anh.

Em trai thả xích sắt nhọn trong tay ra, cũng để cho đại ca vui vẻ, anh em hai người chuẩn bị cùng nhau đối mặt với tràng Tử Vong Du Hí này.

Phốc phốc!

Chợt, xích sắt bén nhọn xỏ xuyên qua trái tim đại ca, cái cảm giác rét lạnh kia lan ra kéo dài ở toàn thân đại ca, hắn chậm rãi quay đầu, lại thấy đôi mắt tàn nhẫn lạnh nhạt của em trai.

Bình Luận (0)
Comment