- Tiểu nhân tất sẽ biết gì nói đó, tuyệt đối không dám giấu diếm.
Lôi Lan sợ hãi nói.
- Được.
Diệp Hiên hài lòng gật đầu, tiếp tục nói:
- Ta đến hỏi ngươi, Yêu Nguyệt Dạ có người nhà ở trong Vạn Linh Thiên Điện không?
- Có, phụ mẫu của hắn còn có một muội muội được hắn an bài ở trong trọng thiên thứ nhất.
Lôi Lan vội vàng đáp, không dám giấu diếm chút nào.
- Mau nói chi tiết cho ta một chút.
Đôi mắt Diệp Hiên sáng ngời, đáy mắt xẹt qua vẻ hưng phấn.
Lôi Lan không dám chậm trễ, vì cái mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, hắn nhanh chóng nói ra tình huống của Yêu Nguyệt Dạ.
Thì ra, cha mẹ cùng muội muội của Yêu Nguyệt Dạ tu hành ở trong một động thiên phúc địa dưới hạ giới, tuy nhiên, tu vi của bọn họ cực yếu, cách mấy ngàn năm Yêu Nguyệt Dạ đều đưa đi rất nhiều linh vật cho người nhà tu luyện.
Mà chuyện này ngoại trừ Lôi Lan ra thì không ai biết, ngay cả bốn thị nữ cũng không biết, có đôi khi Yêu Nguyệt Dạ đang ở trong bế quan, cũng chỉ có thể để Lôi Lan thay hắn đi, cho nên Lôi Lan mới biết Yêu Nguyệt Dạ còn có người nhà.
Răng rắc.
Diệp Hiên điểm ra một chỉ, đánh một đạo lực lượng tịch diệt vào trong mi tâm Lôi Lan, Lôi Lan đau đớn hô to, cho rằng Diệp Hiên muốn giết hắn diệt khẩu.
Nhưng ngay sau đó Lôi Lan phát hiện mình còn sống, hắn sợ hãi nhìn về phía Diệp Hiên.
- Lực lượng Tịch Diệt, một trong mười hai lực lượng chí cường, nếu ngươi không muốn chết, liền dựa theo phân phó của ta làm việc, ta muốn ngươi trong vòng ba ngày mang cha mẹ và muội muội của hắn đến nơi này, nếu ba ngày sau ta không thấy ngươi trở về, vậy ngươi nên biết ngươi sẽ có kết quả gì rồi đó.
Diệp Hiên âm lãnh nói.
- Tiểu nhân biết.
Lôi Lan là một tiểu nhân thật, càng cực kỳ sợ chết, hắn hóa thành một đạo lưu quang đi xa, thời gian cấp bách, không được chậm trễ, nếu ba ngày sau hắn không thể mang người nhà Yêu Nguyệt Dạ trở về, mình tất sẽ hồn phi phách tán mà chết.
- Diệp Hiên, ngươi muốn dùng người nhà Yêu Nguyệt Dạ uy hiếp hắn, hắn thật sự sẽ bị ngươi uy hiếp sao?
Cái Thiên Nguyên nhìn thấy hết thảy, kinh hãi hỏi Diệp Hiên.
- Đương nhiên.
Diệp Hiên lạnh lùng nói:
- Yêu Nguyệt Dạ này nói với ta rất nhiều tình huống của bản thân hắn, nhưng hết lần này tới lần khác không nói cho ta biết hắn ta còn có người thân còn sống, điều này cũng chứng tỏ hắn ta cực kỳ quan tâm đến người thân của hắn, mà đây chính là nhược điểm của hắn.
- Cái Thiên Nguyên, ngươi phải nhớ kỹ, mỗi người đều có nhược điểm tồn tại, không có bất kỳ người nào ngoại lệ, loại biện pháp này nhìn như đơn giản, nhưng cũng là biện pháp thực dụng nhất, tất sẽ làm cho Yêu Nguyệt Dạ ngoan ngoãn nghe lời.
Diệp Hiên tàn khốc cười lạnh.
- Nếu hắn không quan tâm đến tính mạng người thân của hắn thì sao?
Cái Thiên Nguyên nói.
- Không quan tâm?
Diệp Hiên lạnh lùng lẩm bẩm, mỉm cười tàn khốc lộ ra từ khóe miệng hắn.
- Nếu như hắn không quan tâm, ta sẽ tự tay ra từng đao từng đao cắt đứt máu thịt thân nhân của hắn ở trước mặt hắn, cho đến khi hắn quan tâm mới thôi.
Theo Diệp Hiên nói xong, ngay cả Cái Thiên Nguyên cũng có loại cảm giác da đầu tê dại.
- Ngươi thật đúng là hèn hạ vô sỉ độc ác.
Cái Thiên Nguyên có chút khinh thường cách làm của Diệp Hiên, càng châm chọc nói.
- Hèn hạ vô sỉ? Tâm địa độc ác?
Diệp Hiên lạnh lùng nói:
- Cái Thiên Nguyên, ngươi biết vì sao ngươi lại thua Vạn Linh Chi Chủ chưa?
- Chính là bởi vì lúc ngươi yếu ớt, ngươi lại không lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng, cái gọi là người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, trên con đường bước tới vạn cổ chí cường, phía sau tất nhiên phải trải đầy xương trắng máu thịt, hèn hạ vô sỉ cũng là một loại thủ đoạn làm cho mình cường đại.
- Ngươi phải nhớ rằng, người thắng làm vua, kẻ thua cuộc là tặc, lịch sử luôn luôn do người chiến thắng viết, thế giới sẽ chỉ nhớ thành công của mình, mà không nhớ thủ đoạn bẩn thỉu của mình, và đây là thực tế tàn nhẫn.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Ngươi......
Cái Thiên Nguyên muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng lại không biết nên phản bác như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng không nói nên lời, chỉ là lời nói của Diệp Hiên đích xác làm cho tâm thần hắn cực kỳ chấn động, sâu trong lòng càng hiện ra sự chua xót.
Phải, phải.
Nếu năm đó hắn có tác phong làm việc vì mục đích không từ thủ đoạn như Diệp Hiên, hôm nay cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.
…
Ba ngày trôi qua.
Không thể không nói, dưới nguy cơ tử vong uy hiếp, tốc độ làm việc của Lôi Lan quả nhiên kinh người, cha mẹ và tiểu muội của Yêu Nguyệt Dạ đã bị đưa đến trước mặt Diệp Hiên.
- Buông ta ra, tên khốn kiếp ngươi buông ta ra.
Chỉ thấy một vị nữ tử mặt mày như họa, có tư sắc của tiểu gia bích ngọc, giờ phút này đang bị Khốn Tiên Tác trói buộc, cất tiếng mắng chửi Lôi Lan.
Ở bên cạnh nữ tử, một đôi vợ chồng trung niên, hai người này lộ ra rất bình tĩnh, cũng không có ầm ĩ như nữ tử, chỉ là sắc mặt cũng có chút kinh hoảng.
- Linh Tử, ta đã mang người đến.
Lôi Lan đẩy ba người đi về phía Diệp Hiên, còn Diệp Hiên đưa lưng về phía mấy người không nói một lời, Diệp Hiên chậm rãi xoay người nhìn về phía ba người này.
- Ca, hắn khi dễ ta.
Khi nữ tử nhìn thấy Diệp Hiên, giống như tìm được chỗ dựa, chạy nhanh đến trước mặt Diệp Hiên, ủy khuất cáo trạng.
- Nguyệt nhi, mau trở về, hắn không phải ca ngươi.
Bỗng nhiên, chỉ thấy vẻ mặt phụ nhân trung niên biến đổi, run giọng ngăn cản nữ tử.
- Nương, ngài nói bậy cái gì đó, hắn rõ ràng chính là ca ca mà?
Nữ tử kinh ngạc nhìn về phía mẫu thân của mình.