- Nương ngươi nói không sai, ta đích xác không phải ca ca của ngươi.
Diệp Hiên mỉm cười quỷ dị, nhẹ nhàng đẩy cô gái ra, lúc này mới thản nhiên nhìn về phía cha mẹ Yêu Nguyệt Dạ.
- Ngươi là ai, ngươi làm gì nhi tử của chúng ta? Trung niên nam tử lạnh lùng giận dữ mắng, vẻ mặt đầy tức giận nhìn về phía Diệp Hiên.
- Chậc chậc chậc chậc, thường nghe người ta nói mẹ con liền tâm, xem ra quả nhiên không sai, chỉ liếc mắt một cái mà các ngươi đã có thể phán đoán ra ta là giả mạo.
Diệp Hiên cảm thán nói.
- Ah, ngươi... Ngươi thực sự không phải ca ca của ta?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Nguyệt Nhi trắng bệch, bước chân lảo đảo lùi lại, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía Diệp Hiên.
- Ngươi rốt cuộc làm đã gì con ta?
Phụ nhân trung niên cắn chặt hai môi, nói.
- Các ngươi không cần sợ, nhi tử các ngươi còn sống rất tốt, ta lập tức sẽ cho các ngươi gặp mặt, chỉ cần hắn ngoan ngoãn nghe lời ta, ta tất sẽ không thương tổn các ngươi.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
Ông.
Diệp Hiên lật ra động một cái.
Một bảo hồ lô hiện ra, khi hắn mở miệng bình, một tia sương mù phun ra, chỉ thấy Yêu Nguyệt Dạ cũng xuất hiện trước mặt Diệp Hiên.
- Diệp huynh, ngươi thả ta ra, ta cầu xin ngươi thả ta đi.
Yêu Nguyệt Dạ vừa mới thoát khỏi vây khốn, căn bản không kịp thấy rõ người ở đây, mà vội vàng quỳ xuống khẩn cầu Diệp Hiên, bởi vì hắn bị nhốt trong hồ lô, loại sinh hoạt tối tăm này quả thực muốn bức hắn điên.
- Yêu huynh, ngươi đây là làm cái gì, mau đứng lên.
Diệp Hiên vội vàng nâng Yêu Nguyệt Dạ từ trên mặt đất lên, càng thân thiết sửa sang lại quần áo nếp gấp cho hắn một phen, giống như hai người là bạn tốt.
- Dạ nhi.
Chợt, giọng nói nghẹn ngào của nữ tử trung niên truyền đến, khi âm thanh cực kỳ quen thuộc này truyền vào trong tai Yêu Nguyệt Dạ, nhất thời làm cho hắn tựa như bị lôi đình bổ trúng, toàn bộ thân thể đều cứng ngắc.
Nhưng Yêu Nguyệt Dạ cũng không có xoay người, bởi vì hắn biết mình tuyệt đối không thể đáp lại, hắn biết phía sau chính là người nào.
- Yêu huynh, ngươi xem tiểu đệ đối xử với ngươi tốt chưa, đặc biệt giúp ngươi đón cha mẹ cùng tiểu muội đến đoàn tụ với ngươi.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Diệp huynh, ngươi nói cái gì, ta có chút không hiểu, bọn họ là ai?
Yêu Nguyệt Dạ làm bộ nghi hoặc khó hiểu, lúc này mới quay người nhìn về phía cha mẹ cùng tiểu muội, sắc mặt của hắn không có chút dao động, giống như thật sự không biết ba người này.
- Ồ?
Diệp Hiên ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Thì ra Yêu huynh không biết bọn họ, vậy để ta giết chết hết bọn họ là được.
Sau một khắc, Diệp Hiên không còn mỉm cười, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm, năm ngón tay giương ra, trực tiếp hút ba người đến trước mặt, giống như sau một khắc sẽ bóp nát bọn họ trong tay.
- Không cần.
Yêu Nguyệt Dạ hoảng sợ rống to, vội vàng chắn trước mặt ba người, vẻ mặt hắn giờ phút này cực kỳ dữ tợn, đôi mắt đều hóa thành huyết hồng, giận dữ nhìn Diệp Hiên.
- Yêu huynh, ngươi làm cái gì?
Khóe miệng Diệp Hiên lộ ra một nụ cười tàn khốc, hỏi.
- Diệp Hiên, ngươi rốt cuộc muốn thế nào, nói thẳng đi.
Yêu Nguyệt Dạ biết mình không giấu được, tuy rằng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp Hiên lại có thể tìm được người nhà của hắn, đối phương nhất định có mục đích cực lớn.
- Yêu huynh quả nhiên sảng khoái, tiểu đệ nói thẳng.
Diệp Hiên cũng không muốn tiếp tục nói nhảm, hắn trực tiếp nói ra mục đích của mình, vẻ mặt Yêu Nguyệt Dạ biến ảo khó lường.
- Ngươi muốn ta đi gặp Vạn Linh Chi Chủ, chẳng lẽ ngươi không sợ ta tiết lộ bí mật của ngươi?
Yêu Nguyệt Dạ phẫn hận lên tiếng.
- Lúc trước sợ, nhưng hiện tại không sợ.
Diệp Hiên mỉm cười, trong tay xuất hiện một tấm lưới, sắc mặt có vẻ quỷ dị mà âm trầm nói:
- Không biết Yêu huynh đã từng nghe qua một loại cực hình?
- Ngươi hỏi vậy có ý gì?
Nhìn trong tay Diệp Hiên xuất hiện một tấm lưới đánh cá bình thường, Yêu Nguyệt Dạ cũng không biết dụng ý của Diệp Hiên.
- Ở thế gian có một loại cực hình, loại cực hình này không có chút nhân đạo, bị người ta gọi là róc vảy cá, ý tứ chính là đem một tấm lưới đánh cá đặt ở trên người bị dùng hình, sau đó dọc theo lỗ hổng lưới đánh cá đâm từng đao một cắt xuống huyết nhục của người đó, ước chừng có thể chém hơn một ngàn tám trăm đao, người chịu hình mới có thể chảy hết máu tươi mà chết.
Diệp Hiên phấn chấn giải thích, trên mặt còn hiện ra vẻ mê say, tựa như hắn đã từng làm như vậy.
Nhưng khi Yêu Nguyệt Dạ nghe Diệp Hiên giải thích xong, cả người hắn đều lảo đảo lui về sau, sắc mặt càng trở nên trắng bệch, thiếu chút nữa muốn ngã xuống đất.
- Ngươi... Ngươi......
Cả thể xác lẫn tinh thần Yêu Nguyệt Dạ đều run lên, nói không nên lời, tuy rằng Diệp Hiên cũng không nói rõ, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, nếu hắn dám không nghe lời Diệp Hiên, hình phạt róc vảy cá này sẽ rơi vào trên người thân nhân của hắn.
- Được, ta đồng ý với ngươi.
Yêu Nguyệt Dạ căm hận gầm nhẹ.
Bởi vì hắn thật sự không có lựa chọn, hắn cũng không nhẫn tâm để cho thân nhân bị loại cực hình này.
- Cái này đúng rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, tiểu đệ không chỉ sẽ không thương tổn ngươi, người nhà ngươi cũng sẽ bình yên vô sự.
Diệp Hiên tươi cười đầy mặt, lúc này mới thu hồi lưới đánh cá, Cái Thiên Nguyên tận mắt nhìn thấy một màn này, tự thẹn bản thân không bằng thủ đoạn của Diệp Hiên.
- Lôi Lan, đưa người nhà Yêu huynh đến hậu điện trông coi, nếu có bất kỳ sơ suất nào thì biết hậu quả rồi đó.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Vâng, Linh Tử.