Tù phạm đang hoan hô, nhưng có người lại trầm tĩnh đến tột cùng, nam thanh niên mắt kiếng gọng vàng chính là một trong số đó, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, càng đi nhanh về phía trước nói:
- Vị đại nhân này, không thể không nói thủ đoạn của cậu vô cùng thâm độc, bây giờ có phải là lúc cậu nên thực hiện lời hứa của mình rồi hay không?
Ầm!
Chợt, hư không truyền đến một tiếng nổ vang, chỉ thấy chàng trai mắt kiếng gọng vàng trực tiếp bay ngang ra, máu tươi từ trong miệng phun ra, cả người cũng như bùn nhão mà xụi lơ trên mặt đất.
Đạp —— đạp —— đạp.
Diệp Hiên bước chậm đi xuống dưới, cho đến đi tới trước mặt người này, một bàn chân giẫm đạp lên khuôn mặt hắn, càng không ngừng nghiền trên khuôn mặt.
- Tôi rất không thích thái độ của anh, lần này chỉ là cho anh một chút giáo huấn nhỏ, để cho anh nhớ kỹ ai là quân ai là bề tôi.
Diệp Hiên lạnh lùng lên tiếng nói:
- Nghe hiểu chưa?
- Hiểu... Hiểu rõ!
Nam thanh niên mắt kiếng gọng vàng run rẩy nhỏ bé lên tiếng, lúc này mới khiến Diệp Hiên lấy chân ra, mà sau khi nhìn tù phạm còn sót lại không nhiều ở đây, hắn rét lạnh nói:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là tay sai của Diệp Hiên ta, ta bảo các ngươi đi hướng đông, các ngươi không được đi hướng tây, ta không muốn biết tên của các ngươi, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, Diệp Hiên ta là chủ nhân của các ngươi, dưới ý chí của ta, các ngươi phải hóa thành chó điên, tê liệt tất cả trở ngại cho ta.
Ùng ùng!
Hư không rung chuyển, Huyết Văn loạn chuyển khoảng không, chỉ thấy Diệp Hiên co ngón tay bắn lên, trên trăm phù văn màu đỏ trực tiếp đánh vào trong mi tâm những tử tù này, âm lúc này thanh âm u đã vang lên.
- Đây là khế ước huyết hồn, chỉ cần các ngươi trung thành với ta, khế ước huyết hồn cũng sẽ không phát tác, nếu như người có lòng sinh phản bội, sẽ chết không có chỗ chôn, trọn đời không được siêu sinh.
Diệp Hiên nói đến đây, hắn lại hơi, sau đó tiếp tục nói:
- Đương nhiên, ta đây luôn thưởng phạt phân minh, tất sẽ không bạc đãi các ngươi, phàm là người có công, ta sẽ ban tặng hắn lực lượng siêu phàm, đây cũng là phần thưởng đối với các ngươi. Bây giờ, các ngươi có thể cùng ta rời khỏi nơi đây.
Ánh mắt của rất nhiều tử tù trở nên phức tạp, Diệp Hiên xoay người đi ra ngoài, điều này cũng làm cho bọn họ thoáng do dự, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo Diệp Hiên.
Ngoài thao trường!
Trương Bân cùng rất nhiều ngục tốt run lẩy bẩy, sắc mặt càng vô cùng tái nhợt.
Không trách bọn họ có bộ dáng như thế, nguyên nhân là bọn họ đã tận mắt nhìn thấy chuyện xảy ra ở bên trong, đây đối với bọn người Trương Bân mà nói, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không thể nào quên được.
Sau khi hàng rào điện được mở ra, Diệp Hiên mang theo một đám tử tù xuất hiện ở bên ngoài, cũng để cho mặt Trương Bân vàng như giấy, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng cực kỳ kinh hoảng, nhưng vẫn chiến chiến nguy nguy khom người thi lễ đối với Diệp Hiên.
- Diệp... Diệp tiên sinh.
Nhìn Trương Bân hoảng sợ như thếp, Diệp Hiên vẫn bình thản, nói:
- Chuyện hôm nay làm phiền ông, những người này tôi muốn mang đi, không có vấn đề gì chứ?
- Không, không thành vấn đề.
Trương Bân gượng cười lên tiếng, trong lòng càng run rẩy nghĩ đến, ở trước mặt vị hung thần ngài đây, tôi nào dám có vấn đề gì, đó không phải là tự tìm đường chết sao?
Hiện tại Trương Bân thầm nghĩ phải nhanh đưa cái vị hung thần này đi, chỉ vì nếu Diệp Hiên ở trước mặt hắn lâu hơn một giây nữa, cả người hắn đều cảm giác không được tự nhiên, liền giống như đối mặt với một con mãnh thú như đang cắn người, lúc nào cũng có thể sẽ nuốt hắn ngay cả mảnh vụn xương cũng không còn thừa.
Được Trương Bân đưa tiễn, Diệp Hiên mang theo một đám tử tù đi ra khỏi cửa giám ngục ty, mà khi những này tử tù lại thấy ánh mặt trời, bọn họ hung hăng hít thở không khí ở bên ngoài, còn có người lên tiếng kêu khóc, chứng minh bọn họ kích động đến trình độ nào.
...
Vùng ngoại thành kinh đô.
Một nhà xưởng bỏ hoang.
Trăm tên tử tù đã thay quần áo mới tinh, trên mặt mỗi người đều tràn đầy kích thích, mà ở phía trước bọn họ, Diệp Hiên đang đứng chắp tay, đôi mắt có một màn huyết quang xẹt qua, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Đa tạ chủ nhân để cho tôi lại thấy ánh mặt trời.
Mắt kiếng gọng vàng tuy tâm cơ thâm trầm, nhưng đối mặt Diệp Hiên lại có sợ hãi phát ra từ nội tâm, càng cúi người hành lễ.
- Đa tạ chủ nhân để cho tôi lại thấy ánh mặt trời.
Những người còn lại nhanh chóng noi theo, cũng để cho nhà xưởng bỏ hoang này vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.
Nhìn dáng dấp cung kính của hơn trăm người, Diệp Hiên thoả mãn gật đầu, nói:
- Các ngươi có thể sống sót từ trong cuộc chém giết ngàn người, cũng đã chứng minh chính mình với ta. Bắt đầu từ hôm nay, một trăm người các ngươi chia làm bốn tổ.
- Tổ thứ nhất, Ám Dạ tổ, phụ trách dò hỏi tình báo với ám sát.
- Tổ thứ hai, Huyết Sát tổ, chuyên trách tu luyện võ, quét tất cả trở ngại cho ta.
-Tổ thứ ba, U Ảnh tổ, lẻn vào trong các thế lực lớn trên toàn cầu, chờ mệnh lệnh ta.
- Tổ thứ tư, Tử Thần tổ, sẽ trở thành thân vệ của ta, nghe theo hiệu lệnh ta hành sự.
Theo từng mệnh lệnh truyền đạt của Diệp Hiên, một trăm người nhanh chóng chia làm bốn tổ, mỗi tổ hai mươi lăm người, chỉ là mỗi người trên mặt đều có thể hiện bị làm khó dễ, hiển nhiên bọn họ cũng biết mình chỉ là người bình thường, tương lai làm sao có thể hoàn thành chỉ lệnh mà Diệp Hiên đưa ra?
Diệp Hiên sớm đã ngờ tới tình huống này, trong tay hắn có nhiều hơn bốn quyển sách, thuận tay ném cho mắt kiếng gọng vàng, cũng để cho người này nhanh chóng tiếp được, chỉ là khuôn mặt hơi lộ ra vẻ không hiểu mà nhìn về phía Diệp Hiên.