- Địa Ma La là Thôn Nguyên chiến thể, ta quan sát tu vi của hắn thấy hắn đã bị vây ở Tạo Hóa đệ tam cảnh, tuy rằng hắn có Thôn Linh chi pháp, nhưng ta có tám thành nắm chắc đánh bại hắn, dù sao ta cũng từng tu luyện qua Vạn Linh tiên kinh, so đấu công pháp thì hắn còn không chiếm được tiện nghi của ta.
Lý Tri Vi thản nhiên lên tiếng, hắn nói đến đây hơi dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Liễu Bạch Y giữa sân có chút nặng nề.
- Tuy nhiên Thần tử Bổ Thiên giáo này để ta nhìn không ra cảnh giới của hắn, hơn nữa cũng nhìn không ra đối phương là chiến thể gì, chỉ có chân chính chiến một hồi, mới có thể biết ta và hắn ai mạnh ai yếu.
Lý Tri Vi nặng nề nói.
- Ai.
Lâm Đạo Tam thở dài nói:
- Nếu đệ nhất linh tử ở đây, tất có thể trấn áp hắn, nếu ba người chúng ta không thể độc chiếm ngôi đầu thiên kiêu thịnh yến lần này, chỉ sợ sẽ tổn hại thể diện của Vạn Linh Thiên Điện.
- Hai người các ngươi có thể yên tâm, Tri Vi Chiến Thể của ta có thể hiểu rõ vạn vật, Liễu Bạch Y này nhiều nhất cũng chỉ là Tạo Hóa đệ tam cảnh, hắn tu luyện công pháp cao nhất cũng là Bổ Thiên Quyết, làm sao có thể sánh ngang với Vạn Linh Tiên Kinh mà ta tu luyện?
Lý Tri Vi hơi lạnh lùng nói.
Ba người thấp giọng đàm luận, hiển nhiên đều kiêng kỵ Liễu Bạch Y không thôi, căn bản không có nắm chắc chiến thắng đối phương.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên yên lặng không nói gì, nghe ba người đàm luận cũng không để ở trong lòng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú Liễu Bạch Y, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Cùng một lúc.
Liễu Bạch Y giống như có cảm giác trong lòng, lần thứ hai nhìn về phía Diệp Hiên, nhưng ánh mắt Diệp Hiên đã sớm dời đi, cũng không có cùng Liễu Bạch Y nhìn nhau.
- Người này...?
Nhìn Diệp Hiên ngồi xếp bằng xa xa, Liễu Bạch Y thì thầm, nội tâm căn bản không thể có bất kỳ hận ý nào, càng cảm giác Diệp Hiên luôn cho hắn một loại cảm giác quen thuộc.
- Thật sự là hắn giết Diệp huynh sao?
Liễu Bạch Y nhíu mày, trong lòng có chút không xác định, loại cảm giác này làm cho hắn rất hoang mang khó hiểu.
Cuối cùng Liễu Bạch Y lần thứ hai trở lại chủ vị, thiên kiêu tiểu yến cũng tiếp tục tiến hành.
Đẩy chén đổi chén, nói trời nói đất.
Khi Liễu Bạch Y thể hiện ra phong thái tuyệt đại của mình, không ít linh tử đại giáo khác đến giao hảo, ngay cả ba người Lý Tri Vi cũng theo bản năng đi kết giao với Liễu Bạch Y.
Mà Diệp Hiên yên lặng ngồi ở trong góc nhìn thấy tất cả, trong nội tâm cũng có một cỗ ấm áp.
Rực rỡ chói mắt, cổ xưa vô song, hắn là tuyệt đại kỳ tài, cả đời hắn nhất định phải rực rỡ chói mắt, phổ viết ra bài ca tuyệt thế của hắn ở Hỗn Độn Đại Thế Giới này, trở thành tồn tại để vạn linh hỗn độn ngưỡng mộ.
Diệp Hiên có lòng nhận nhau, nhưng hắn thật sự không thể nhận nhau, cũng không cách nào nhận nhau.
Diệp Hiên vô cùng rõ ràng tình cảnh của mình, hắn mang quá nhiều bí mật, không nói đến lực lượng chí cường kia, chỉ là Phá Hư Thiên Đỉnh ở trên người hắn, đây chính là một uy hiếp tiềm tàng.
Liễu Bạch Y có con đường của riêng mình, hắn nhất định là tồn tại vạn người chú ý, một đường đi tới còn có vô số hào quang trên người, còn có Bổ Thiên Giáo hộ tống một đường cho hắn, cuối cùng có thể trở thành tồn tại Vạn Cổ chí cường.
Nhưng Diệp Hiên hắn không thể, nếu hắn và Liễu Bạch Y nhận nhau, tất nhiên sẽ sinh ra quá nhiều trắc trở, cũng nhất định sẽ liên lụy đến hảo hữu của mình.
Có thể nhìn Liễu Bạch Y một đường trưởng thành, đối với Diệp Hiên mà nói mới là lựa chọn tốt nhất, mà hắn cũng tin tưởng mình sẽ đi về phía trước, lúc chân chính không sợ hết thảy, hai người cuối cùng cũng có ngày nhận nhau.
Thiên Kiêu tiểu yến cuối cùng cũng chấm dứt, linh tử các giáo cũng cáo từ rời khỏi.
- Đa tạ Thần tử chiêu đãi, bốn người chúng ta cáo từ, ngươi và ta gặp lại trong thiên kiêu thịnh hội, đến lúc đó còn phải thỉnh giáo Thần tử.
Lý Tri Vi chắp tay chào Liễu Bạch Y, hiển nhiên đã chuẩn bị rời khỏi.
- Đệ cửu linh tử, xin dừng bước.
Bỗng nhiên, Liễu Bạch Y bình tĩnh lên tiếng, điều này làm cho ba người Lý Tri Vi ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn thoáng qua Diệp Hiên, không biết vì sao Liễu Bạch Y gọi Diệp Hiên lại.
- Không biết Thần Tử có gì chỉ giáo?
Diệp Hiên chấn động tâm thần, sắc mặt không chút thay đổi, ra vẻ nghi hoặc nhìn về phía Liễu Bạch Y.
- Năm xưa ta có một vị cố nhân cực kỳ giống đạo hữu, hôm nay vừa thấy đạo hữu, ta liền nghĩ đến vị cố nhân này, không biết hữu có nguyện ý kết giao bằng hữu với ta hay không?
Liễu Bạch Y mỉm cười lên tiếng, đôi mắt hắn hơi lóe lên, đang cẩn thận quan sát khí tức cùng vẻ mặt Diệp Hiên biến hóa, hy vọng có thể nhìn ra một chút dấu vết.
…
Trên đỉnh Thương Vân sơn, gió lạnh gào thét.
Đám người Lý Tri Vi đã sớm rời khỏi, chỉ có Diệp Hiên và Liễu Bạch Y bốn mắt nhìn nhau, một cảm xúc khó tả cũng sinh sôi nảy nở giữa hai người.
- Không biết cố nhân của Liễu huynh ở đâu?
Diệp Hiên nhìn như bình tĩnh lên tiếng, thật ra nội tâm phức tạp không thôi.
- Hắn chết rồi, bị một người giết chết.
Liễu Bạch Y nghênh gió mà đứng, nhẹ nhàng nói ra câu này, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Diệp Hiên, thủy chung chưa từng rời khỏi nửa phần.
- Ồ?
Diệp Hiên ra vẻ cảm thán nói:
- Không biết là bị ai giết?
Nhìn Diệp Hiên ra vẻ khó hiểu, giống không giống giả dối, Liễu Bạch Y nhíu mày, chẳng lẽ người trước mắt này thật sự không phải Diệp Hiên?
Từ khi Diệp Hiên xuất hiện, Liễu Bạch Y đối với Diệp Hiên có một loại cảm giác thân thiết, loại cảm giác này không hề có nguyên nhân, cũng làm cho Liễu Bạch Y kinh ngạc, càng từng mở ra pháp nhãn nhìn trộm chân thân Diệp Hiên.