Đáng tiếc, đối phương không phải thi triển thuật huyễn hóa, điều này cũng làm cho Liễu Bạch Y kinh nghi bất định, chẳng lẽ người trước mắt này thật sự giết Diệp Hiên sao?
Liễu Bạch Y là một người vô cùng thông minh, hắn cũng từng hoài nghi có lẽ Diệp Hiên còn sống, nhưng hiện tại hắn lại sinh ra nghi hoặc đối với suy đoán của bản thân, đối với người trước mắt, một chút hảo cảm cuối cùng cũng mất đi hầu như không còn, trong lòng sinh ra một cỗ khí tức thô bạo, đôi mắt xẹt qua một tia hồng quang.
- Đạo hữu từng giết một người ở Nam Đẩu đại vực, mà người này chính là cố hữu của ta, không biết đạo hữu còn nhớ hay không.
Âm thanh Liễu Bạch Y dần dần lạnh như băng.
- Ta bình sinh giết rất nhiều người, không biết thần tử nói là ai?
Diệp Hiên ra vẻ bình tĩnh hỏi.
- Diệp Hiên!
Sắc mặt Liễu Bạch Y hơi lạnh, từ từ phun ra hai chữ, một tia lạnh lùng xẹt qua đáy mắt, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng chợt lạnh xuống, trong mắt nồng nặc tia thị huyết, cả người đều biến thành có chút không giống với lúc trước.
Loại biến hóa quỷ dị này không nên xảy ra trên người Liễu Bạch Y, bởi vì Liễu Bạch Y từ đầu đến cuối đều phiêu dật xuất trần, nhưng hiện tại trạng thái của hắn hiển cực kỳ không đúng.
- Không sai, người này đích thật là bị ta giết, không ngờ hắn là bằng hữu của Thần tử.
Diệp Hiên hào phóng thừa nhận, đáy mắt lại đầy đắng chát, cũng không có phát hiện Liễu Bạch Y dị thường.
Diệp Hiên vốn không muốn thừa nhận, nhưng nếu hắn không thừa nhận, lời đồn trước hắn bịa ra sẽ không công tự phá, cho nên hắn chỉ có thể nhận.
- Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, nếu bạn cũ của ta thực sự do ngươi giết, hôm nay ngươi chết ở đây đi.
Ầm ầm!
Thông thiên triệt địa, trấn diệt một phương, hỗn độn linh quang rực rỡ phóng lên trời, âm thanh Liễu Bạch Y quanh quẩn trên bầu trời tám hướng, một cỗ sát khí cực kỳ khủng bố đang trải rộng về phía Diệp Hiên.
Sát kiếp khuynh thế, cường đại vô song, giờ phút này, ba ngàn sợi tóc đen trên đầu Liễu Bạch Y cuồng loạn bay múa, từng tia hung khí sát phạt quanh quẩn hoàn vũ, hắn cuối cùng áp chế cảm giác thân thiết với Diệp Hiên, bày ra sát khí tuyệt thế đã đè nén hồi lâu.
Lệ khí gào thét, linh quang tăng vọt, uy áp bài sơn đảo hải rủ xuống thân thể, sắc mặt Diệp Hiên vẫn không thay đổi, nhưng nội tâm đã chua xót không thôi.
Chiến hay không chiến?
Một lựa chọn bày ra trước mặt Diệp Hiên, cũng làm cho hắn cau mày.
Nếu đánh một trận, đó chính là trận chiến sinh tử, Liễu Bạch Y vốn có thù hận trong lòng, tất sẽ không có bất kỳ lưu thủ nào, mà trong lòng hắn có cố kỵ, tất nhiên không thể thi triển toàn lực.
- Dừng tay.
Bỗng nhiên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo âm thanh tang thương truyền đến, Liễu Bạch Y ngẩn ra, Diệp Hiên càng lặng lẽ thở dài.
- Hắn là người của Vạn Linh Thiên Điện, nếu ngươi giờ phút này giết hắn, tất sẽ dẫn đến phân tranh của hai giáo, đợi đến khi Thiên Kiêu thịnh hội mở ra, ngươi có thể báo thù.
Âm thanh của Bổ Thiên Giáo Chủ ong ong truyền đến trong lòng Liễu Bạch Y.
Hô!
Liễu Bạch Y phun ra một ngụm trọc khí, linh quang quanh thân tiêu tán, hắn thản nhiên nhìn thoáng qua Diệp Hiên, tản bộ đi về phía chân trời phương xa, lời nói lạnh nhạt vang lên bên tai Diệp Hiên.
- Yêu Nguyệt Dạ, ta ở Thiên Kiêu thịnh hội chờ ngươi, mạng của ngươi chỉ có thể là của ta.
Nhìn bóng dáng tức giận của Liễu Bạch Y đi xa, sắc mặt Diệp Hiên đột nhiên đại biến, bởi vì hắn phát hiện mình tính sai một chuyện, hắn phát hiện trong lòng Liễu Bạch Y có thù hận, cả người đã bị vây trong cố chấp, càng cho hắn một loại cảm giác cực kỳ xa lạ.
Liễu Bạch Y, từng là một tuyên cổ kỳ tài, tập trung hết sự ưu ái của thiên địa vào một thân, giờ phút này đã mất đi cỗ linh tính kia, Diệp Hiên rốt cục nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
- Hắn nhập ma.
Bỗng nhiên, âm thanh của Cái Thiên Nguyên quanh quẩn bên tai Diệp Hiên, trong miệng truyền đến một tiếng thở dài.
- Nhập ma?
Diệp Hiên hoảng sợ thì thầm.
- Cái gọi là nhập ma, cũng không phải chỉ rơi vào ma đạo, mà tâm linh của hắn đã vặn vẹo, mất đi cái ta vốn có, nếu cứ tiếp tục như vậy, tính tình người này sẽ đại biến, tham sinh hiếu sát.
Cái Thiên Nguyên giải thích.
- Cởi chuông phải do người buộc chuông, nếu ngươi muốn cứu hắn, vấn đề xuất hiện ở thân ngươi.
Cái Thiên Nguyên nói.
- Trên người của ta?
Diệp Hiên giật mình nói nhỏ, giống như hiểu được gì đó. Thù hận có thể thay đổi một người, Diệp Hiên không ngờ tin tức mình chết sẽ khiến Liễu Bạch Y biến thành bộ dáng như vậy, xem ra mình giấu diếm thân phận thật sự là một chuyện sai lầm lớn, ngược lại biến khéo thành vụng.
- Ta làm sao có thể giúp hắn khôi phục bản tâm?
Diệp Hiên thành khẩn thỉnh giáo Cái Thiên Nguyên.
- Hắn biết tin ngươi chết, trong lòng có thù hận, giờ phút này đang ở trong trạng thái nhập ma, ngươi đầu tiên phải bài tiết hết cỗ lệ khí trong ngực hắn ra ngoài cơ thể, sau đó nói thân phận chân chính của ngươi cho hắn biết, như vậy mới có thể cởi bỏ khúc mắc của hắn, để cho hắn khôi phục tâm tính vốn có.
Cái Thiên Nguyên nói.
Nghe qua lời Cái Thiên Nguyên, Diệp Hiên nghiêm trọng, chỉ là hắn bỗng nhiên cả kinh, giống như nhớ tới cái gì đó.
- Nếu ngươi có thể nhìn ra hắn đang ở trong trạng thái nhập ma, vậy vì sao Giáo chủ Bổ Thiên Giáo lại để hắn phát triển như vậy?
Đôi mắt Diệp Hiên hơi lạnh xuống.
- A.
Cái Thiên Nguyên cười lạnh nói:
- Bổ Thiên Giáo Chủ lão gia hỏa này chỉ là muốn bồi dưỡng một nhân vật cái thế, nhập ma chỉ thay đổi tâm tính của bản thân, cũng không có nửa điểm trở ngại đối với tu vi bản thân, nếu ta không đoán sai, Bổ Thiên Giáo Chủ chỉ muốn cho vị bằng hữu này của ngươi nhanh chóng cường đại lên mà thôi.