Ầm!
Chợt.
Thanh Long bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, càng không ngừng dập đầu với Diệp Hiên, điều này cũng làm cho Diệp Hiên nhướng mày, nói:
- Thanh Long, anh làm cái gì vậy?
- Diệp tiên sinh, nếu như ngài đã hiểu được những thứ khủng bố này, ngài nhất định có biện pháp tiêu diệt bọn chúng, Thanh Long cầu xin ngài, vì nhân loại sau này, cho Hạ quốc chúng ta, ngài hãy ra tay cứu những người dân vô tội kia đi.
Nghe thấy những lời khẩn cầu của Thanh Long, Diệp Hiên ngẩn mặt ra, cả người cũng rơi vào yên lặng.
- Diệp tiên sinh, ngài cũng là người Hạ quốc, lẽ nào ngài thật nhẫn tâm nhìn người dân Hạ uổng mạng ở trong miệng chút huyết hồn dị thú này sao?
Thanh Long đau khổ khẩn cầu, không ngừng dập đầu trước Diệp Hiên, trên trán cũng tràn cả máu.
- Người Hạ quốc? Đúng vậy, tôi quả thực có biện pháp triệt để tiêu diệt huyết hồn dị thú, càng là mảnh đất Hạ quốc này nôi dưỡng tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không dùng cái cách này.
Diệp Hiên nỉ non tự nói, trong mắt càng xẹt qua vẻ tự giễu.
- Thanh Long, anh đứng lên đi, cũng không phải Diệp Hiên tôi máu lạnh vô tình, không quan tâm người dân Hạ quốc, chỉ là thiên địa tuần hoàn, vạn vật sinh diệt, nếu nhân loại đã có một kiếp này, cũng chỉ có thể dựa vào chính bọn hắn.
- Diệp tiên sinh!
Nghe những lời quyết tuyệt của Diệp Hiên, sắc mặt Thanh Long tái nhợt, muốn tiếp tục khuyên nhủ Diệp Hiên.
- Thanh Long, anh là một anh hùng thật sự, có thể không sợ sinh tử cứu nước cứu dân, nhưng Diệp Hiên tôi cũng không phải anh hùng, cũng tuyệt đối không phải Thánh Hiền thời cổ, việc này anh không nên nhắc lại.
Diệp Hiên nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài, cũng để cho Hoàng bàn tử bước nhanh theo sau.
Nhìn bóng lưng Diệp Hiên đi xa, Thanh Long không cam, bi thống lên tiếng nói:
- Diệp tiên sinh, Thanh Long muốn hỏi ngài một câu, nếu ngài đã có biện pháp tiêu diệt những huyết hồn dị thú này, vì sao lại muốn khoanh tay đứng nhìn?
Đáng tiếc, Diệp Hiên dần dần đi xa, cũng không trả lời vấn đề của Thanh Long, điều này cũng làm cho Thanh Long phải nắm chặt hai tay đấm mạnh xuống đất, cả người rơi vào trầm thống cực lớn.
- Diệp tiên sinh, là Thanh Long tôi nhìn lầm ngài, nhưng tôi tuyệt đối không buông tha.
...
Ánh mặt trời nóng bỏng đổ trên mặt đất.
Diệp Hiên bước chậm mà đi, quanh thân nở rộ khí tức cực kỳ âm trầm, cũng để cho Hoàng bàn tử không dám lên tiếng, yên lặng theo sau.
Chợt!
Diệp Hiên dừng lại, hắn nhìn xa tám phương, rù rì nói:
- Có phải ngươi cũng cảm thấy ta máu lạnh vô tình, coi thường nhân loại bị huyết hồn dị thú dần dần thôn phệ mà thờ ơ hay không?
- Ngài có suy nghĩ của ngài, thuộc hạ không dám suy đoán.
Hoàng bàn tử khom người cúi đầu, chỉ là đáy mắt cũng có nghi vấn, hiển nhiên nếu Diệp Hiên biết biện pháp triệt để tiêu diệt huyết hồn dị thú, vì sao lại muốn khoanh tay đứng nhìn chứ?
- Ah!
Diệp Hiên tự giễu cười một tiếng, âm thanh nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi, nói:
- Muốn giết chết đám huyết hồn dị thú này, cần bố trí Vạn Linh Thí Thiên Trận ở toàn cầu, bằng tu vi ta chính là Độ Kiếp kỳ thật muốn phát động sát trận thông trời đạt đất này, ta cũng sẽ chết đó.
- Có thể, ta rất ích kỷ, có thể ta chỉ muốn tiếp tục sống, còn sự sống còn của người khác, lại có quan hệ gì cùng ta đây?
Diệp Hiên tự giễu cười một tiếng, bước chậm đi tới phía trước, mà mấy lời kỳ quái của hắn cũng để cho Hoàng bàn tử cực kỳ không được hiểu được, nhưng lại không dám hỏi chút nào.
Ba ngày lập tức trôi qua.
Tin tức Diệp Hiên trở lại kinh đô nhanh chóng lan truyền, càng bị một ít thế lực siêu nhiên biết được.
Chỉ là ở cái thế giới mới này, cường giả toàn cầu liên tiếp xuất hiện, tuy Diệp Hiên có chiến tích đánh bại Lý Hoán Thiên, nhưng ở ánh hào quang của các cường giả nơi này che đậy, ngược lại không có gây nên quan tâm quá lớn.
Dù sao, huyết hồn dị thú khủng bố sớm đã thâm nhập lòng người, làm cường giả toàn cầu tóe ra thực lực đáng sợ, liên chiến các nơi chiến đấu cùng những thứ khủng bố này, được một ít người có lòng trợ giúp, những hình ảnh chiến đấu này được dựng thành video truyền tới Internet, để cho nhân loại toàn cầu quan sát, càng làm cho những cường giả này được thế nhân biết rõ.
Loạn thế! Sùng bái đều là cường giả.
Không thể nghi ngờ, những cường giả này chính là hy vọng của nhân loại, dưới ánh hào quang của chút cường giả này, Diệp Hiên so với bọn họ, ở trên danh khí quả thực phải kém sắc hơn rất nhiều.
Kinh đô, tứ hợp viện, nơi ở của Diệp Hiên.
Không thể không nói, Vũ An Ti làm việc có hiệu lực cực cao, ngắn ngủi ba ngày lấy Thiên Vũ là chủ, bảy đại tổ trưởng là phụ, một loạt manh mối xuất hiện ở trước mặt Diệp Hiên.
- Diệp tiên sinh, qua điều tra luân phiên của chúng tôi, thủ phạm thật này chắc là một người đàn ông ngoại quốc, người này quanh năm mang theo một cái mặt nạ quỷ, một mạch nằm vùng ở Hạ quốc.
Thiên Vũ đẩy một tấm hình tới trước mặt Diệp Hiên, ảnh chụp bất ngờ chính là một người đàn ông mang theo mặt nạ quỷ, chỉ là ảnh chụp hơi mơ hồ, hiển nhiên thời gian quay chụp xảy ra lay động cực lớn.
Tuy trong lòng Diệp Hiên mơ hồ đã suy đoán việc này là do người này gây nên, nhưng sau khi hắn nhìn thấy ảnh chụp trước mắt, rốt cục cũng có thể xác định xuống.
Dù sao, người có thể lấy ra nhiều vũ khí khoa học kỹ thuật như vậy, phóng tầm mắt nhìn thì toàn bộ kinh đô cũng chỉ có người này.
Chỉ là Diệp Hiên không ngờ, trải qua việc của Nam Cung gia, người này lại không hề rời khỏi Hạ quốc, ngược lại vẫn luôn nằm vùng ở kinh đô, càng dám ra tay với người thân của hắn vào nửa năm trước.
- Người chụp tấm ảnh này hiện đang ở đâu, có tra ra thân phận người này hay không?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại hỏi.