Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170 - Thiệp Mời Từ Võ Thiên Phủ (2)

Chương 170 - Thiệp mời từ Võ Thiên Phủ (2)
Chương 170 - Thiệp mời từ Võ Thiên Phủ (2)

Thiên Vũ lắc đầu cười khổ nói:

- Người này đã chết, chờ người của chúng tôi chạy tới chỗ đối phương đã không còn tăm hơi, chỉ tìm được số lượng lớn vũ khí khoa học kỹ thuật.

- Nói như vậy, là vẫn không có manh mối gì?

Diệp Hiên nhướng mày hỏi lại.

Nhìn thấy Diệp Hiên bất mãn, Thiên Vũ căng thẳng, vội vàng giải thích:

- Tuy người này đã chết, nhưng chúng tôi cũng phát hiện một manh mối quan trọng. Đó chính là những vũ khí khoa học kỹ thuật này đều từ nước ngoài buôn lậu đến, muốn đem nhiều vũ khí khoa học kỹ thuật như vậy bí ẩn vận đến kinh đô, đương nhiên cũng không phải hạng người vô danh.

- Ý của anh là nói, trên mặt nổi thân phận người này chính là một thương nhân xuyên quốc gia, cho nên mới có năng lực đem những vũ khí này đến kinh đô?

- Không sai, cũng là lấy cái này làm mục tiêu tìm kiếm, chúng tôi đã tra ra hơn mười thương nhân ngoại tịch nổi danh ở kinh đô, đây là toàn bộ tư liệu cùng bối cảnh mà bọn tôi đã tra ra được.

Thiên Vũ nhanh chóng đem một phần tư liệu đẩy tới trước mặt Diệp Hiên, trên mỗi một trang tư liệu đều có ảnh chụp của một người đàn ông ngoại quốc, điều này cũng làm cho Diệp Hiên không ngừng lật xem.

Một giờ trôi qua, Diệp Hiên tổng hợp các tài liệu này, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn xẹt qua một tia rét lạnh, cả người cũng rơi vào trong trầm tư.

- Diệp tiên sinh, tuy những thương nhân này đều có hiềm nghi rất lớn, nhưng thân phận mỗi người đều không đơn giản, nếu như tư nhân tự tróc nã bọn hắn, nhất nhiên sẽ gây nên dư luận chỉ trích.

Thiên Vũ thận trọng nói.

Đông đông đông!

Một tràng gõ cửa truyền đến, chỉ thấy Hoàng bàn tử bước nhanh vào, trong tay cầm một tấm thiệp mời màu vàng, cúi người hành lễ, nói:

- Tiên sinh, Võ Thiên Phủ đưa thiệp mời tới, mời ngài ngày mai tham gia một buổi tiệc từ thiện.

- Không có thời gian.

Diệp Hiên lên tiếng từ chối, Hoàng bàn tử ngẩn mặt ra, nhỏ giọng thử dò xét nói:

- Tiên sinh, Võ Thiên Phủ có thế lực cực lớn, càng là do Tuyệt Thiên Đao Thần khai sáng, ngài có nên lo lắng...

- Ừm?

Diệp Hiên nhướng mày, tức thì làm cho Hoàng bàn tử nhanh chóng im lặng, vội vàng xoay người rời khỏi, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra Diệp Hiên bất mãn, nếu như tiếp tục nói nhảm, chắc chắn sẽ bị Diệp Hiên trách cứ.

- Diệp tiên sinh, Võ Thiên Phủ như mặt trời giữa trưa, mơ hồ có thế vượt trên Vũ An Ti chúng ta, ngài không cho Võ Thiên Phủ mặt mũi như thế, chỉ sợ vị Tuyệt Thiên Đao Thần này....

Thiên Vũ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mơ hồ có ý dò xét.

- Đây không phải là chuyện anh nên quan tâm.

Diệp Hiên cười lạnh một tiếng, cũng để cho Thiên Vũ xấu hổ, mà sau đó cũng không lên tiếng nữa.

Đi —— đi —— cộc!

Diệp Hiên gõ động ngón tay trên bàn, qua hơn mười hơi thở, Diệp Hiên giương mắt nhìn về phía Thiên Vũ nói:

- Lấy danh nghĩa Vũ An Ti mở một buổi tiệc buôn bán, mời những thương nhân này đến, tôi muốn tự mình gặp bọn họ một lần.

- Được, Diệp tiên sinh.

Thiên Vũ khom người trả lời, sau đó cũng rời khỏi, từ đầu đến cuối đều là một bộ cung kính, từ chỗ này cũng có thể nhìn ra, Diệp Hiên đã trở thành người đứng đầu Vũ An Ti, không có bất kỳ người nào dám làm trái mệnh lệnh hắn.

Thiên Vũ vừa rời khỏi, sắc mặt Diệp Hiên cũng trở nên âm trầm, đối với người đàn ông mang mặt nạ quỷ dám ra tay với người thân của hắn, Diệp Hiên đưa ra cho hắn cái kết tử hình.

Răng rắc!

Chợt, giữa lúc Diệp Hiên trầm tư, bên ngoài lại truyền đến tiếng ngọc khí vỡ tan, càng xen lẫn tiếng quở trách cực kỳ khinh miệt, điều này cũng làm cho khuôn mặt Diệp Hiên chậm rãi âm trầm xuống.

- Đừng tưởng rằng chủ nhân nhà các người từng đánh bại Lý Hoán Thiên thì đã vô địch thiên hạ, ở trước mặt Võ Thiên Phủ chúng ta, vẫn chưa có người nào dám từ chối lờ mời của chúng ta.

Trong tứ hợp viện.

Một thanh niên thái độ ngang ngược kiêu ngạo đang lớn tiếng trách cứ Hoàng bàn tử, mà Hoàng bàn tử vẫn đang tươi cười lấy lòng, liên tục gật đầu cúi người, thân vệ Tử Thần còn lại thì thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có tỏ chút thái độ nào.

Dát chi!

Cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Hiên bước chậm đi ra, sau khi thanh niên nhìn thấy Diệp Hiên xuất hiện, không chỉ không có cung kính, ngược lại còn cười khẩy, nói:

- Vị này đây chính là Diệp tiên sinh sao? Lão nhân gia thật tự đại, ngay cả lời mời của Võ Thiên Phủ chúng ta cũng dám từ chối, lẽ nào ngươi không biết Võ Thiên Phủ là người phương nào khai sáng sao?

Đáng tiếc, Diệp Hiên trực tiếp không nhìn đến người này, sắc mặt hắn hơi lộ ra trong trẻo lạnh lùng, nói:

- Hoàng bàn tử, ngay cả chút chuyện này cũng làm không được, ta cần ngươi làm gì?

Diệp Hiên vừa nói xong đã xoay người trở về trong phòng, mà điều này cũng làm cho sắc mặt Hoàng bàn tử đại biến, nụ cười lấy lòng lúc đầu tức thì âm u xuống, đôi mắt nhìn về phía thanh niên càng là xuất hiện vẻ thâm độc.

Nhìn thấy Diệp Hiên không có để ý mình, thanh niên giống như chịu đến nhục nhã cực lớn, càng tức giận lên tiếng nói:

- Này, ta đang nói chuyện với ngươi, lẽ nào ngươi không nghe thấy?

Ầm!

Một âm thanh vang vọng, tiếng xương cốt gãy, không đợi thanh niên có phản ứng, cả người hắn như diều đứt giây bị quẳng ra ngoài, trong miệng càng phun trào rất nhiều máu, cả người triệt để ngất trên mặt đất.

Khuôn mặt Hoàng bàn tử hung ác, trực tiếp nói với thân vệ Tử Thần.

- Cắt đứt tứ chi của hắn, phế tu vi của hắn, vứt hắn ra ngoài cho ta.

- Vâng, tổ trưởng.

Thân vệ Tử Thần dữ tợn cười một tiếng, lĩnh mệnh rời đi.

Trong phòng!

Diệp Hiên khoanh chân mà ngồi, hô hấp huyết khí ở trong miệng, hắn đang lâm vào trong trạng thái tu luyện của mình, mà đối với Võ Thiên Phủ, làm sao Diệp Hiên lại để vào mắt?

Bình Luận (0)
Comment