Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171 - Vũ An Ti Trở Thành Trò Cười

Chương 171 - Vũ An Ti trở thành trò cười
Chương 171 - Vũ An Ti trở thành trò cười

Nhà hàng Sơn Thủy!

Đây là một nhà hàng năm sao, ở trong toàn bộ Hạ quốc mà nói, đều là nơi cực kỳ cao đoan.

Ở cái nơi tấc đất tấc vàng như kinh đô này, có thể mở một nhà hàng Sơn Thủy với quy mô thế này, thì thế lực sau lưng đương nhiên cũng không đơn giản.

Không sai, ông chủ phía sau nhà hàng Sơn Thủy chính là Vũ An Ti, đây cũng là nhà hàng cao cấp nhất của Vũ An Ti.

Đại sảnh.

Kim bích huy hoàng, hoa lệ cao đoan, thảm đỏ tươi đẹp, nhân viên tạp vụ lễ độ, nguyên liệu nấu ăn có giá trị không nhỏ được bày đầy trên bàn.

Nước từ trên núi chảy xuống trung tâm sảnh, Diệp Hiên ngồi ở chủ vị, hai bên hắn là hai người Thiên Vũ cùng Hoàng bàn tử, thủ hạ hai bên chính là các đại tổ trưởng cùng khách khanh Vũ An Ti.

Đây là buổi tiệc buôn bán mà Vũ An Ti tổ chức, chỉ ở trong sảnh, ngoại trừ đám người Diệp Hiên ra thì đám thương giới danh lưu không thấy tăm hơi, càng chưa nói đến những thương nhân xuyên quốc gia kia.

Hiện tại tâm tình Diệp Hiên thật không tốt, thật vô cùng không được, người làm tâm tình Diệp Hiên không tốt nhất định sẽ gặp không may.

Thiên Vũ rất xấu hổ, sắc mặt càng đỏ hồng, các tổ trưởng khách khanh còn lại cũng như vậy, bọn họ không ngờ, sau khi Vũ An Ti gửi thiệp mời đi, đừng nói những thương nhân ngoại tịch này, mà ngay cả thương giới danh lưu trong nước cũng không có đến đây dự tiệc.

Khinh miệt, không nhìn, nhục nhã, sáu chữ đơn giản nói rõ tình trạng Vũ An Ti hiện tại.

- Tôi cần các người cho tôi một lời giải thích hợp lý.

Ở trong bầu không khí đè nén, Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, nhưng rơi vào trong tai đám người Thiên Vũ lại làm cho đáy lòng bọn họ phát lạnh, không biết nên trả lời vấn đề của Diệp Hiên như thế nào.

- Diệp tiên sinh, Võ Thiên Phủ cũng tổ chức tiệc từ thiện trong hôm nay, nói vậy những thương nhân này...

Hoàng bàn tử muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng lại làm cho bầu không khí tức thì trầm trọng xuống.

- Ah!

Một nụ cười nhạt theo khóe miệng Diệp Hiên câu ra, hắn nhìn đám người Thiên Vũ xung quanh, âm thanh quỷ dị không hiểu, nói:

- Đường đường là Vũ An Ti, sừng sững tại Hạ quốc trăm năm, bây giờ thậm chí ngay cả một Võ Thiên Phủ đều muốn áp các người xuống, các người không cảm thấy xấu hổ sao?

- Diệp... Diệp tiên sinh... Ngài có chỗ không biết.

Thiên Vũ đỏ mặt lên, vội vàng giải thích:

- Võ Thiên Phủ là do Tuyệt Thiên Đao Thần khai sáng, mà Tuyệt Thiên Đao Thần trăm năm trước chính là cao thủ thứ năm thiên hạ, truyền thuyết người này đã đột phá tiên thiên, bước vào Lục Địa Thần Tiên kỳ, các đại thế gia cổ võ không biết có bao nhiêu tử đệ gia nhập vào Võ Thiên Phủ...

Không đợi Thiên Vũ nói xong, sắc mặt Diệp Hiên lập tức âm trầm lại, phất tay cắt ngang những gì hắn đang nói, ánh mắt nhìn đám người Thiên Vũ càng dần dần trở nên âm u.

- Đây chính là lý do của các người dành cho tôi?

Diệp Hiên lạnh lùng lên tiếng.

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong không khí quỷ dị giảm xuống, như có một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng đám người Thiên Vũ, tức thì làm cho bọn họ có một loại cảm giác như rớt vào hầm băng.

- Các người có biết, chuyện hôm nay không chỉ ném mặt của các người, mà còn ném mặt của Diệp Hiên tôi?

Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, giọng rất bình tĩnh, nhưng lại làm cho đám người Thiên Vũ không ngừng sợ run, sắc mặt cũng trắng bệch, hiển nhiên bởi vì lời Diệp Hiên nói mà cảm thấy bất an.

Bỗng nhiên, Diệp Hiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Một thanh Huyết Kiếm ba thước quỷ dị xuất hiện ở trong tay hắn, Diệp Hiên chém ra một kiếm càng truyền đến âm thanh hoảng sợ thét lên đầy chói tai của rất nhiều nhân viên tạp vụ.

Ầm!

Kiếm quang hoành khoảng không, buổi tiệc tan vỡ, dưới một kiếm của Diệp Hiên, người trong buổi tiệc hóa thành hài cốt, cũng để cho đám người Thiên Vũ khẩn trương, không dám ra nói lời khuyên bảo.

- Hoàng bàn tử!

- Có thuộc hạ.

- Ta cho ngươi ba phút, tra cho ta buổi tiệc của Võ Thiên Phủ ở đâu.

Diệp Hiên vừa dứt lời, Hoàng bàn tử cũng lập tức cả kinh, nhưng vẫn rất nhanh đã nhận lệnh rời đi, trái lại đám người Thiên Vũ, mỗi người đều giật mình, sau đó nhanh chóng biến thành hoảng sợ.

- Diệp... Diệp tiên sinh... Ngài... Ngài muốn làm cái gì?

Thiên Vũ run rẩy nhỏ bé lên tiếng, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng bất an.

- Làm cái gì?

Khóe miệng Diệp Hiên câu lên nụ cười nhạt, mà sau đó lại quỷ dị dò xét đám người Thiên Vũ, nói:

- Các người có thể không cần bộ mặt, nhưng chẳng lẽ muốn Diệp Hiên tôi cùng các người ở chỗ này mất mặt sau? Đám thương nhân này đều đi tham gia bữa tiệc của Võ Thiên Phủ, các người nói xem tôi muốn làm cái gì?

Nhìn khuôn mặt âm u của Diệp Hiên, đám người Thiên Vũ không tự chủ được mà nuốt nước miếng, trên khuôn mặt đều là hoảng sợ, còn có một vị khách khanh nhanh chóng đứng ra, run rẩy khuyên nhủ Diệp Hiên:

- Diệp tiên sinh không thể Võ Thiên Phủ như mặt trời giữa trưa, càng là tiền bối Tuyệt Thiên Đao Thần khai sáng, nếu như ngài đi vào gây sự, chỉ sợ Vũ An Ti chúng ta cùng Võ Thiên Phủ sẽ xuất hiện vết rách cực lớn.

- Không sai, tuy Tuyệt Thiên Đao Thần cũng không ở kinh đô, nhưng trong Võ Thiên Phủ tất cả đều là đệ tử của các đại gia tộc cổ võ, nếu là Vũ An Ti ta cùng Võ Thiên Phủ giằng co, tất nhiên sẽ bạo phát xung đột.

- Chính là rút giây động rừng, cũng xin Diệp tiên sinh tạm thời nhẫn nhịn, không nên gây với Võ Thiên Phủ.

Giống như xảy ra hiệu ứng dây chuyền, mọi người đều dồn dập lên tiếng khuyên nhủ Diệp Hiên, mặt mỗi người đều tái nhợt, hiển nhiên đối với cái thế lực siêu nhiên như Võ Thiên Phủ này, bọn họ vô cùng kiêng kỵ.

- Các người thật đúng là một đám phế vật.

Bình Luận (0)
Comment