- Nhưng bây giờ ngươi vừa bước vào Dương Sinh cảnh, ngay cả nửa bước Vấn Đạo cũng không đạt được, khoảng cách với Bất Hủ Cảnh còn có một đoạn rất dài. Ngươi hảo hảo suy nghĩ một phen đi.
Vạn Cổ Âm Ảnh trầm giọng nói.
- Ta hiểu rồi!
Diệp Hiên nặng nề gật đầu.
Tạo Hóa tam cảnh, Âm Dương nhị cảnh, Vấn Đạo tam cảnh, đây đều là một quá trình tăng lên bản thân, hoàn thiện thế giới.
Khi Diệp Hiên bước vào Bất Hủ cảnh, cần phải lựa chọn, dung nhập thế giới bản thân vào thân mình, hay lựa chọn hủy diệt thế giới bản thân.
Vấn đề nan giải này đối với người khác mà nói thì là nghĩ cũng không cần suy nghĩ, tự nhiên muốn dung hợp thế giới, sau đó đi truy đuổi vạn cổ chí cường.
Nhưng từ khi Diệp Hiên kiến thức được rất nhiều bí mật lớn, còn có vạn cổ âm ảnh trước mắt, mục tiêu của hắn đã không chỉ là vạn cổ chí cường.
Về phần lựa chọn như thế nào, Diệp Hiên đã có lựa chọn, bởi vì hắn là một người không cam lòng ở dưới người khác, hơn nữa hắn không tin Vạn Cổ âm ảnh sẽ chỉ cho hắn một con đường chết.
Nếu đối phương muốn hại hắn, giờ phút này muốn giết hắn là rất dễ dàng.
Hơn nữa, từ trong lời nói của đối phương, Diệp Hiên biết được một bí ẩn, năm xưa từng có một người mở ra thập nhị nguyên hội thế giới giống như hắn, nhưng kết quả cuối cùng lại không dễ chịu.
Diệp Hiên dần dần bình tĩnh, đè xuống những suy nghĩ phiền não này, hắn chắp tay hướng Vạn Cổ Âm Ảnh bái lạy:
- Đa tạ ân chỉ điểm mấy ngày qua của tiền bối, vãn bối hôm nay muốn cáo từ tiền bối.
Đối với lời từ biệt của Diệp Hiên, vạn cổ âm ảnh giống như đã sớm đoán được, hắn thản nhiên nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Nếu ngươi bây giờ trở về Hỗn Độn ngũ vực, ngươi sẽ không sợ những vạn cổ chí cường kia sẽ trấn áp ngươi sao?
- Bọn họ không dám.
Diệp Hiên mỉm cười.
- Được.
Vạn Cổ Âm Ảnh không nói thêm gì, hắn cũng không có ý định mạnh mẽ lưu Diệp Hiên lại, cho dù hắn nguyện ý một mực chỉ điểm Diệp Hiên tu luyện, nhưng một mực bế quan khổ tu, Diệp Hiên chung quy không cách nào trở thành người hắn muốn.
- Ta ở chỗ này chờ ngươi, hy vọng ngươi chớ làm ta thất vọng.
Vạn Cổ âm ảnh xoay người rời khỏi, Cái Thiên Nguyên nhìn Diệp Hiên thật sâu, trong mắt hiện ra vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo Vạn Cổ âm ảnh trở về bên trong khe núi.
- Ta sẽ trở lại!
Diệp Hiên thì thầm, đôi mắt xẹt qua vẻ thâm sâu, hắn bước ra một bước, biến mất.
Diệp Hiên giờ phút này đã bước vào Dương Sinh cảnh, cao hơn những hạt giống chí cường kia một cảnh giới, còn có hai môn cấm kỵ đại thuật trong người, dù là Táng Thiên Công của bản thân hay các loại pháp môn thần thông, đều đã tinh luyện đến cực hạn.
Giờ khắc này, thời đại của hắn cuối cùng mở ra, hắn cũng sắp bước lên hành trình mở ra một thời đại vô địch thuộc về hắn.
Hạt giống tối cường nào?
Thần tử Đại Giáo nào?
Cái gì yêu nghiệt kinh thế?
Lúc này Diệp Hiên có lòng tin quét ngang đại địch khắp chư thiên, mặc kệ người nào ở trước mặt hắn đều phải bị trấn áp.
......
Đoạt Tạo Hóa, chuyển Âm Dương, đạp Vấn Đạo, thành Bất Hủ.
Qua đi Âm Dương nhị cảnh sẽ đến nửa bước Vấn Đạo.
Bước qua nửa bước Vấn Đạo thì là Vấn Đạo tam cảnh, đây cũng là một quá trình đi tới Bất Hủ cảnh.
Vấn Đạo tam cảnh: Vấn Đạo cảnh, Ngộ Đạo Cảnh, Hợp Đạo Cảnh.
Khi đạp qua Vấn Đạo tam cảnh, đó chính là Bất Hủ cảnh cấp bậc Giáo Chủ.
…
Trời cao đất rộng lớn, hồng hoang thiên địa.
Trên bầu trời, Diệp Hiên đang tản bộ đi về phía trước, bằng tu vi giờ phút này của hắn muốn đi khắp Hồng Hoang, chỉ cần một ý niệm là có thể đến được nơi hắn muốn đi.
Thế giới Hồng Hoang trước kia, rất lớn ở trong mắt hắn, nhưng so sánh với Hỗn Độn Đại Thế Giới, Hồng Hoang thế giới chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi.
Nếu đã trở lại, Diệp Hiên tự nhiên cũng muốn nhìn cố nhân một thời, không biết mấy trăm vạn năm trôi qua, tu vi của bọn họ bây giờ như thế nào, Thiên Đình trước kia bây giờ là bộ dáng gì?
Hơn nữa, còn có rất nhiều cố nhân chôn vào đất vàng, hắn hôm nay trở về cũng nên đi tế bái một phen.
Suy nghĩ phiêu hốt, thản nhiên đi một mình, Diệp Hiên dựa theo trí nhớ trong đầu mà đi về phía trước, người đầu tiên hắn muốn đi chính là Linh Đài Phương Thốn Sơn, bởi vì ở nơi đó có người hắn cần đi tế lễ.
Linh Đài phương thốn sơn.
Tu Bồ Đề tổ sư đang thiền định tu luyện, mấy trăm vạn năm trôi qua, tu vi của hắn đã thăng đến Đại Thánh cấp, càng hữu kinh vô hiểm vượt qua Hỗn Độn Thánh Kiếp.
Mấy trăm vạn này, hắn tu thân dưỡng tính, hầu như không có đối thủ ở trong hồng hoang thiên địa, mà tính tình hắn vốn bình thản không thích cùng người khác tranh đấu, tự có một phen cảm giác siêu nhiên vật ngoại.
Mấy trăm vạn năm này, hắn cũng đã dạy qua không ít đệ tử, mỗi đệ tử đều thanh danh đại chấn ở trong hồng hoang, không ít người cũng gia nhập Thiên Đình, tất cả đều là tồn tại cấp bá chủ một phương.
- Sư phụ!
Một thiếu nữ diệu linh quỳ gối trước mặt Tu Bồ Đề, trên mặt hiện ra vẻ sùng bái, chỉ thấy tóc mai thiếu nữ có một sợi lông vàng, hiển nhiên cũng không phải nhân tộc mà là một yêu tộc.
- Ngươi học Cân Đẩu Vân như thế nào rồi?
Tu Bồ Đề từ từ mở mắt, hiền lành mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ.
- Sư phụ, đệ tử đã học thành Cân Đẩu Vân, khi nào ngài mới có thể dạy ta Địa Sát Thất Thập Nhị Biến?
Đôi mắt thiếu nữ linh động, đáy mắt có vẻ mong bóng.
- Không vội không vội, đợi ngươi có thể rút kim cô bổng ra, ta sẽ truyền ngươi bảy mươi hai biến.
Tu Bồ Đề mỉm cười nói.