- Đệ tử đã tu luyện tới Thái Ất Kim Tiên, tất có thể rút kim cô bổng ra, kính xin lão sư thành toàn.
Thiếu nữ gãi tai gãi má có chút lo lắng nói.
Nhìn thiếu nữ trước mắt, đôi mắt Tu Bồ Đề có chút hoảng hốt, mơ hồ nhìn thấy vị đệ tử kiêu ngạo không kém kia.
- Được rồi, ngươi đitheo vi sư.
Tu Bồ Đề tổ sư mang theo thiếu nữ đi về phía sau núi, bởi vì đệ tử năm đó và binh khí của hắn đều được chôn ở trong hậu sơn.
Phía sau núi.
Cổ mộc tam thiên, thảm thực vật trải rộng, thỉnh thoảng có chim bay xẹt qua truyền đến vài tiếng kêu, còn có một ít linh thú từ trong núi rừng lao qua, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thú rống.
Một ngôi do đất vàng chồng chất mà thành, một thân ảnh thon dài đang đứng trước mộ, ánh tà dương kéo bóng dáng của hắn rất dài, tiếng chim thú kêu to xung quanh đều dần dần an tĩnh lại.
- Lão sư, ngài vẫn nói với đệ tử năm đó đại sư huynh được xưng là Tề Thiên Đại Thánh, đệ tử...
Khi Tu Bồ Đề mang theo thiếu nữ xuất hiện trên đỉnh núi, sau một khắc lời nói trong miệng thiếu nữ đột nhiên dừng lại, bởi vì đạo thân ảnh trước mộ quá mức an tường yên tĩnh, trong nháy mắt đã ảnh hưởng đến nàng.
- Ừm?
Sau một khắc, sắc mặt Tu Bồ Đề đột nhiên biến đổi, râu tóc trong nháy mắt giống như đâm ngược, khí tức Đại Thánh ầm ầm bộc phát, chỉ bởi vì hắn thế mà không cảm thụ được bất kỳ khí tức gì của bóng lưng phía trước, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không phát hiện được có người lẻn vào nơi đây.
Tu Bồ Đề sợ hãi cả kinh, nhìn khắp hồng hoang thế giới, hắn không dám nói vô địch, nhưng tuyệt đối không có người có thể vượt qua hắn, giờ phút này dĩ nhiên có người có thể xông vào đạo thống của hắn, còn không bị hắn phát hiện, phần tu vi này làm cho hắn cảm thấy kinh hãi.
- Đạo hữu là ai?
Sắc mặt Tu Bồ Đề nặng nề, bởi vì trong tay bóng lưng phía trước đang cầm kim cô bổng, đây chính là thần binh của đồ nhi hắn.
- Ác đồ to gan, buông binh khí của đại sư huynh ta xuống.
Không đợi Tu Bồ Đề làm khó dễ, thiếu nữ đã mắng ra tiếng, chân tạo ra một đạo kim vân, giết tới người này, trong miệng càng niệm chú, muốn thi triển pháp thuật bắt đối phương lại.
- Không được lỗ mãng.
Sắc mặt Tu Bồ Đề đột biến, hắn muốn ngăn cản hành vi lỗ mãng của thiếu nữ, nhưng đã không kịp.
- Đại sư huynh?
Thân ảnh trước mộ mộ thì thầm, hắn cầm kim cô bổng nhẹ nhàng xoay người, đối mặt với pháp thuật thiếu nữ đánh về phía mình, hắn vẫn chưa ra tay, hai mắt mở khép, đạo pháp thuật này liền biến mất không còn tung tích, mà thiếu nữ thì hơi lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã ở trước mặt hắn.
- Linh Minh Thạch Hầu?
Khi ánh mắt Diệp Hiên đặt ở trên người thiếu nữ, đôi mắt hắn xẹt qua một tia dị sắc, bởi vì bản thể của thiếu nữ trước mắt lại giống tôn Ngộ Không như đúc, đều là Linh Minh Thạch Hầu - một trong Hỗn Độn Tứ Hầu.
- Ác đồ, buông ta ra.
Thiếu nữ bị giam cầm giữa không trung, nàng cất tiếng mắng Diệp Hiên, chỉ là trong hai mắt lại xẹt qua vẻ e dè, mình chính là tu vi Thái Ất Kim Tiên, mà bị đối phương chế trụ như thế nào cũng không biết.
- Ngươi... Ngươi là... ?.
Chợt, một giọng nói run rẩy truyền đến, chỉ thấy Tu Bồ Đề tổ sư trong nháy mắt xuất hiện trước mặt thiếu nữ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ cực kỳ rung động.
- Mấy trăm vạn năm không gặp, tổ sư vẫn tốt chứ?
Nhìn cố nhân năm xưa, lại là sư tôn của Tôn Ngộ Không, tuy rằng tu vi của Diệp Hiên lúc này phải vượt qua đối phương rất nhiều, nhưng vẫn phải có tôn trọng nên có.
- Diệp Hiên?
Tu Bồ Đề kinh hỉ lên tiếng, hắn không thể tin vào mắt mình, bởi vì đã mấy trăm vạn năm trôi qua, hắn quả thật không dám tin Diệp Hiên lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
- Ngươi... Ngươi không phải cùng mấy người Nguyên Linh đi Hỗn Độn Đại Thế Giới sao, như thế nào... ?
Tu Bồ Đề giật mình lên tiếng.
- Chuyện rất dài.
Diệp Hiên thở dài, tiện tay giải trừ cấm chế cho thiếu nữ, sau đó ném kim cô bổng trong tay cho thiếu nữ nói:
- Kim cô bổng vốn là binh khí của huynh trưởng ta.
- Ngươi cùng tông cùng nguyên với hắn, đều là Linh Minh Thạch Hầu nhất mạch, về sau chớ làm nhục thanh danh của hắn.
- Ngươi... Ngươi là ai... Ta không cần ngươi dạy ta.
Thiếu nữ kiệt ngạo bất tuân, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Hiên, hiển nhiên cũng là một kẻ không sợ trời không sợ đất.
- Niệm Không, không cho phép vô lý.
Tu Bồ Đề tổ sư nhất thời giận dữ lên tiếng, thiếu nữ hơi ngẩn ra, trong lòng dâng lên cảm giác ủy khuất, bởi vì nàng chưa từng thấy qua lão sư nổi giận như vậy.
- Không sao, nhìn thấy nàng để cho ta giống như nhìn thấy Ngộ Không huynh trưởng năm xưa, bản tính tự do không bị ràng buộc của bọn họ, như thế rất tốt.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Ai, đừng nói nữa, đồ nhi này của ta và Ngộ Không có bản tính cực kỳ tương tự, nếu không năm đó ta cũng không động trắc ẩn thu nàng làm đồ đệ.
Tu Bồ Đề tổ sư bất đắc dĩ thở dài.
- Diệp Hiên, sao ngươi lại trở về, mấy người Nguyên Linh hiện tại như thế nào?
Tu Bồ Đề chuyển chủ đề, dù sao năm đó hắn cũng lựa chọn ở lại Hồng Hoang Thiên Địa, nhưng thật ra có chút hối hận lựa chọn của mình, lần này Diệp Hiên trở về tự nhiên cũng phải hỏi một chút tình huống của đám người Nguyên Linh cùng La Hầu.
Diệp Hiên cũng không giấu diếm gì, ngắn gọn nói một chút kinh nghiệm của mọi người khi ra ngoài, Tu Bồ Đề nghe xong thổn thức không thôi, mà thiếu nữ ở một bên càng nghe, đôi mắt càng tỏa sáng.
- Ta chỉ ngẫu nhiên trở lại Hồng Hoang Thiên Địa, thuận đường tế bái Ngộ Không huynh trưởng một chút, không bao lâu nữa sẽ rời khỏi.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.