Chẳng qua, hai gã Kim Giáp Thiên tướng liếc nhau một cái, đáy mắt đều xẹt qua một tia sợ hãi, có thể làm cho Thái Bạch Chuẩn Thánh khúm núm quỳ gối, chỉ sợ đối phương có lai lịch không cách nào tưởng tượng được.
Ba mươi ba trọng thiên.
Tản bộ nhàn nhã nhìn mây tụ mây tan, Diệp Hiên tản bộ trên Hồng Kiều, đưa mắt nhìn ra xa đều là tiên đảo, lâu các, còn có tiên hạc bay múa xẹt qua ở hai bên Hồng Kiều, tất cả đều hiện ra Thiên Đình an định phồn thịnh.
- Chuyện cũ như khói, sớm chiều trôi qua, không ngờ mấy trăm vạn năm sau, Thiên Đình vẫn là bộ dáng trước khi ta rời khỏi, cũng không có biến hóa quá lớn.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói nhỏ.
- Thiên Tôn có điều không biết, năm đó sau khi ngài rời khỏi, Khổng Tuyên Thiên Đế từng truyền hạ pháp chỉ không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hư hại một cây cỏ một gốc cây của Thiên Đình, chính là vì có một ngày ngài trở về, còn có thể nhìn thấy cảnh tượng Thiên Đình ngày xưa.
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng đáp.
- Khổng Tuyên huynh trưởng có tâm, không biết hắn hiện tại ở nơi nào, mà Thanh Huyền nữ đế là người nào?
Diệp Hiên nói.
- Khổng Tuyên Thiên Đế đã bế quan rất nhiều năm, về phần vị Thanh Huyền nữ đế này...
Ánh mắt Thái Bạch Kim Tinh cổ quái nhìn về phía Diệp Hiên, lời nói trong miệng cũng không có tiếp tục.
Tâm tư Diệp Hiên bây giờ há có thể không cảm giác được hàm ý trong ánh mắt Thái Bạch Kim Tinh, hắn hơi ngẩn ra nói:
- Chẳng lẽ người này có liên quan đến ta?
- Thiên Tôn, ngài thật sự không nhớ?
Thái Bạch Kim Tinh cười khổ.
Trí nhớ của Diệp Hiên có thể nói rất tốt, cho dù cách mấy trăm vạn năm hắn cũng có thể nhớ lại chuyện năm đó, nhưng hắn thật sự không nhớ nổi mình và Thanh Huyền nữ đế này có quan hệ gì.
Nhìn Diệp Hiên nhíu chặt mày, Thái Bạch Kim Tinh biết Diệp Hiên thật sự không nhớ, hắn vừa định mở miệng nói rõ nguyên do, thế nhưng ngay hiện tại, một đạo Hồng Kiều hiện ra từ Thiên Đế cung lao đến, còn có chín chín tám mươi mốt tiếng chuông vang lên khắp Thiên Đình.
- Đệ tử Thanh Huyền, cung nghênh lão sư trở về Thiên Đình.
Ầm ầm.
Vô số tiên quang bắn ra từ trong Thiên Đế cung, số lượng lớn tiên nhân từ bốn phương tám hướng chạy tới, chỉ thấy một nữ tử áo xanh, vẻ mặt tuyệt thế, đang mang theo quần tiên Thiên Đình bước nhanh về phía Diệp Hiên.
- Cung nghênh Thánh Tổ Thiên Tôn trở về Thiên Đình.
Núi kêu biển gầm, Thiên Đình chấn động, khi Diệp Hiên trở về Thiên Đình, Thái Bạch Kim Tinh sớm truyền tin tức này đến Thiên Đế cung, cho nên Thanh Huyền Nữ Đế dẫn dắt quần tiên, yêu vương Thiên Đình đến nghênh đón.
- Ngươi là... ?
Nhìn nữ tử áo xanh đi tới trước mặt, Diệp Hiên mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó hiểu ra.
- Ngươi là cô bé năm đó?
Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, rốt cục hắn cũng nhớ ra, năm đó khi hắn tái xuất Hồng Hoang, từng thu một tiểu cô nương làm đệ tử, lại càng truyền cho nàng một ít pháp môn, chỉ vì cô bé kia rất giống Cố Hiểu Hiểu, để hắn động lòng trắc ẩn.
Không ngờ mấy trăm vạn năm sau, đệ tử hắn năm đó tiện tay thu nhận hiện giờ đã trở thành chủ nhân của Thiên Đình, trách không được mình vừa mới bắt đầu như thế nào cũng không nhớ ra người này.
- Sư phụ!
Tiểu cô nương năm đó đã trưởng thành, trên mặt không còn cảm giác ngây ngô non nớt, nàng quỳ gối dưới chân Diệp Hiên, thành kính hướng Diệp Hiên dập ba cái đầu.
- Năm đó nếu không có lão sư bồi dưỡng, sẽ không có Thanh Huyền hôm nay, đệ tử dập đầu cho Ngài.
- Tốt tốt tốt.
Diệp Hiên liên tục nói ba chữ tốt, Lúc này Cố Thanh Huyền mới đứng dậy, chỉ là nàng hơi có chút căng thẳng, bởi vì trên danh nghĩa nàng là đệ tử của Diệp Hiên, nhưng hai người cũng không có quá nhiều giao tiếp.
Hơn nữa, Cố Thanh Huyền vĩnh viễn cũng không quên được, năm đó vị lão sư này của nàng có bao nhiêu khủng bố, cái gọi là Chuẩn Thánh cùng Thiên Đạo Thánh Nhân, tất cả đều chết thảm trong tay hắn, đây đều là chuyện nàng tận mắt nhìn thấy.
- Thiên Tôn.
Thiên địa yêu phong đánh úp lại, hơn mười thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Hiên, sau đó bùm một tiếng quỳ lạy trên mặt đất, chính là đám người Thôn Thiên Cáp Mô trước kia đi theo Diệp Hiên.
Không chỉ có những lão yêu vương này, sau một khắc quần tiên Triệt giáo cũng trong nháy mắt lao tới, người dẫn đầu chính là Thân Công Báo đã lâu không gặp, còn có rất nhiều lão tiên nhân Triệt giáo.
Mấy trăm vạn năm không gặp, khi những người này nhìn thấy Diệp Hiên, mỗi người đều quỳ lạy trên mặt đất, còn có người hưng phấn khóc lóc, nhất thời làm cho cả Thiên Đình biến thành cực kỳ ồn ào.
Nhìn yêu vương tiên nhân thuộc hạ trước kia, Diệp Hiên cũng cảm khái rất nhiều, nhất nhất ôn chuyện với bọn họ, mà Thanh Huyền nữ đế cùng một đám tiên nhân đều đang cẩn thận ở một bên làm nền, ngay cả hô hấp cũng lộ ra thật cẩn thận từng li từng tí.
Phải biết rằng những yêu vương tiên nhân này, tất cả đều đã là hàng ngũ Chuẩn Thánh, bọn họ là lão ngoan đồng của Thiên Đình, đã trăm vạn năm không xuất thế, không ngờ hôm nay lại toàn bộ đi ra khỏi đạo tràng nhà mình, đến cung nghênh vị Thánh Tổ Thiên Tôn này.
Cũng không trách tiên nhân Thiên Đình hiện giờ cảm thấy khiếp sợ, dù sao thì bọn họ cũng chỉ là người mới, chưa từng trải qua chuyện năm đó, cũng chưa từng gặp qua bản thân Diệp Hiên, nếu không bọn họ nhất định sẽ biết những lão yêu vương cùng lão tiên nhân này vì sao lại kích động.
- Lão sư, đệ tử đã bày bàn đào đại yến để tẩy trần cho ngài.
Thanh Huyền nữ đế khom người hướng Diệp Hiên bái một cái.
- Không cần, lần này trở về ta chỉ muốn ôn chuyện cùng những lão huynh đệ này, ngươi hiện giờ chưởng quản Thiên Đình, các ngươi bận chuyện gì thì cứ làm đi.