Diệp Hiên người này rất bạc tình, cũng có thể nói rất vô tình trong một số chuyện, tuy rằng Cố Thanh Huyền là đệ tử năm đó hắn tiện tay thu nhận, nhưng Diệp Hiên và nàng cũng không có bất kỳ tình nghĩa thầy trò nào đáng nói.
Huống hồ Thiên Đình hôm nay đã được máu tươi đổ đầy, lần này hắn trở về cũng chỉ muốn gặp cố nhân, hắn tự nhiên không cần phải ứng phó những tiên nhân yêu vương quật khởi sau này.
- Đi thôi!
Ông!
Chưởng chỉ Diệp Hiên phất qua không trung, lực lượng thời không ầm ầm xuất hiện, trực tiếp che đậy hắn và rất nhiều lão thần năm xưa, sau một khắc tất cả đều biến mất ở trong Thiên Đình.
- Điều này... Đây có phải là lực lượng thời gian và không gian trong truyền thuyết?
Nhìn Diệp Hiên dẫn theo đông đảo lão yêu vương cùng tiên nhân biến mất không thấy, Thanh Huyền nữ đế hoảng sợ lên tiếng, rất nhiều tiên nhân yêu vương phía sau nàng cũng hít một hơi khí lạnh, bởi vì không có ai thấy rõ đám người Diệp Hiên biến mất như thế nào.
- Nữ đế, tu vi của người này thật mạnh, chúng ta phải đề phòng tai họa chưa xảy ra.
Một gã tiên quan hạ giọng nói với Thanh Huyền nữ đế, hiển nhiên, Diệp Hiên trở về tạo cho đám người bọn họ áp lực cực lớn, nếu Diệp Hiên muốn lấy lại vị trí Thiên Đế, vậy tương lai của những người bọn họ sẽ như thế nào?
- To gan, lại dám dèm pha lão sư của bổn đế?
Vẻ mặt Thanh Huyền nữ đế đột nhiên biến đổi, bàn tay nhỏ nhắn xoay chuyển đánh tên tiên quan này hồn phi phách tán mà chết, cũng làm cho những tiên nhân yêu vương khác biến sắc, không biết vì sao nữ đế lại tàn nhẫn đối với thân tín của mình như vậy.
- Các ngươi phải nhớ kỹ, là Thánh Tổ Thiên Tôn sáng lập Vô Thượng Thiên Đình, không có Thiên Đình của lão nhân gia ông ấy cũng không có khả năng thống nhất hồng hoang thiên địa hiện tại, nếu ai có lòng khác, bổn đế kia tất để cho hắn vạn thế không được siêu sinh.
Thanh Huyền nữ đế lạnh lùng quát lớn.
- Chúng ta không dám, nữ đế chớ có tức giận!
Quần tiên yêu vương vội vàng run rẩy quỳ gối dập đầu, một đoạn nhạc đệm nho nhỏ cũng cứ như vậy trôi qua.
......
Dao Trì.
Bầy yêu ở bên cạnh, cổ tiên đi cùng, tất cả người ở đây đều là lão yêu vương lão tiên nhân mấy trăm vạn năm trước, một Huyền Quang kính hiện ra trên bầu trời Dao Trì, đang hiện ra cảnh Thanh Huyền nữ đế đánh vị tiên quan kia hồn phi phách tán.
- Coi như Thanh Huyền nha đầu không bị quyền lợi mê muội đầu óc, nếu không bổn ma vương nhất định phải tiêu diệt những tiểu tử này.
Mấy trăm vạn năm trôi qua, Bằng Ma Vương đã tu luyện tới Tiểu Thánh cửu trọng thiên, chỉ thiếu một bước đã có thể đi Độ Hỗn Độn Thánh Kiếp, hắn hung tợn nhìn chằm chằm đám tiểu bối hậu thế trong Huyền Quang kính, trong mắt xẹt qua vẻ khinh miệt.
- Cần gì Bằng Ma lão ca ra tay, những tiểu tử hậu thế này càng ngày càng không chịu nổi, Thôn Thiên Cáp Mô ta trực tiếp nuốt hết đám tiểu tử này vào bụng, đến lúc đó chúng ta đi theo Thiên Tôn cùng nhau mang theo Thiên Đình giết về phía Hỗn Độn Đại Thế Giới, đây chẳng phải một một vui thú lớn trong nhân sinh?
Thôn Thiên Cáp Mô cất tiếng cười điên cuồng nói.
- Được rồi, đã sống mấy trăm vạn năm, so đo với những tiểu bối này làm gì, hôm hôm nay Tôn trở về, chúng ta tất say mới thôi.
Thân Công Báo ha ha cười nói.
- Hiền đệ, ta nghĩ nha đầu Thanh Huyền này có thể thống lĩnh tốt toàn bộ Thiên Đình, nếu không năm đó ta cũng sẽ không truyền vị trí Thiên Đế cho nàng.
Chủ vị trung ương, Khổng Tuyên và Diệp Hiên sóng vai ngồi, mấy trăm vạn năm không gặp, Khổng Tuyên đã thăng đến Đại Thánh cảnh, lần này biết được Diệp Hiên trở về, vội vàng tỉnh lại từ bế quan.
- Huynh trưởng yên tâm, một ít lời nói của tiểu bối, ta làm sao có thể để ở trong lòng, hơn nữa hồng hoang thiên địa này quá nhỏ, lần này trở về ta cũng muốn nhìn chư vị cố hữu một chút.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
Quyền lợi là thứ tốt, có thể che đậy lý trí của rất nhiều người, trải qua mấy trăm vạn năm, Thiên Đình đã rót vào máu tươi mới, thế hệ trước tự nhiên rời khỏi sân khấu lịch sử.
Tuy nhiên, chỉ cần Thiên Đình không loạn, Diệp Hiên tự nhiên không có tâm tư đặt ở trên người những tiểu bối này, dù sao giờ phút này trong mắt hắn, Thiên Đình cũng tốt, Hồng Hoang cũng được, đối với Diệp Hiên hắn mà nói đều quá mức nhỏ bé, căn bản không đáng để hắn suy nghĩ.
Chỉ cần căn cơ Thiên Đình vẫn còn, mặc cho những tiểu bối này làm sao náo loạn, Diệp Hiên tự nhiên sẽ không liếc mắt.
Ngày hôm nay Dao Trì, đẩy chén đổi chén, nâng ly cạn chén, nâng cốc ngôn hoan.
Diệp Hiên cũng hiếm khi thả lỏng, ở trong bữa tiệc tán gẫu cùng Khổng Tuyên rất nhiều, cho đến khi tất cả mọi người uống say, lúc này Khổng Tuyên phân phó, tất cả đều tản đi.
......
Thái Âm Tinh, dưới quế thụ thông thiên.
Diệp Hiên và Khổng Tuyên sóng vai mà đứng, ba tòa y quan được ánh trăng chiếu rọi lộ ra không nhiễm bụi trần, Diệp Hiên giờ phút này cũng hiện ra yên lặng không nói gì.
- Huyền nữ năm đó hồn phi phách tán mà chết, Quảng Hàn tiên tử bị ta tự tay giết chết, sư điệt Tuyết Cơ của ta cũng chết thảm trong tay Nữ Oa, ta nợ ba người các nàng.
Hơn mười hơi thở trôi qua, Diệp Hiên thở dài nói.
- Người đã qua đời, ngươi cần gì phải đắm chìm trong quá khứ?
Khổng Tuyên an ủi.
Diệp Hiên cũng không có quá nhiều bi thương, hắn chỉ lẳng lặng nhìn ba tòa y quan, sau đó lắc đầu nói:
- Có một số việc cần ta đi trả, đây là nợ của ta, tương lai cũng nhất định phải trả.