- Giết mấy người mà thôi, ta nghĩ đối với ngươi mà nói, những người này cũng chỉ là mấy con kiến hôi.
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng, tư thái không kiêu ngạo cũng không hèn mọn.
- Không sai, mấy con kiến hôi mà thôi, ngươi giết cũng giết, ta rất cao hứng ngươi có thể đến gặp ta.
Vạn Linh chi chủ thản nhiên gật đầu.
- Ngươi là thành đạo giả đương thời, ta tự nhiên muốn tới gặp ngươi, nếu không mỗi ngày bị ngươi nhìn chằm chằm cũng là một chuyện rất không thoải mái.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Cho nên ta nói ngươi rất có dũng khí, mười đại chí cường đều đang tìm ngươi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác dám xuất hiện trước mặt ta, ngươi không sợ ta giết ngươi ở đây?
Thanh âm Vạn Linh chi chủ hơi lạnh xuống.
- Ha ha ha.
Diệp Hiên nở nụ cười, hắn cười vô cùng tùy ý, càng cười vô cùng càn rỡ, giống như không sợ Vạn Linh chi chủ tức giận.
- Diệp Lăng Thiên, nếu ta dám đến gặp ngươi, tự nhiên cho rằng ngươi sẽ không giết ta.
Diệp Hiên nói năng có khí phách.
- Ngươi dám gọi thẳng tên bản chủ?
Ầm ầm.
Ánh sáng Vạn Linh nhộn nhạo, phương hư không này đều đang vặn vẹo biến hình, uy áp vạn cổ như trời ầm ầm rơi vào trên người Diệp Hiên, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn trấn giết Diệp Hiên tại chỗ.
- Diệp Lăng Thiên, ta không chỉ cho rằng ngươi sẽ không giết ta, càng dám khẳng định tương lai ngươi còn phải hộ tống ta, hiện tại tiết kiệm khí lực của ngươi đi, ngươi cảm thấy uy hiếp ta có tác dụng sao?
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
Ầm ầm.
Đôi mắt Vạn Linh chi chủ híp lại, khí tức chí cường trong nháy mắt tản đi,
Nếu như cảnh tượng giờ phút này bị người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ đều phải kinh hãi rớt cả cằm.
Phải biết rằng tên vạn cổ chí cường là không thể gọi thẳng, đây là bất kính với chí cường, đổi lại người khác sớm đã hồn phi phách tán mà chết, làm sao còn có thể hảo hảo đối thoại với chí cường?
- Nói đi, người cấm kỵ đó ở đâu, ngươi có quan hệ gì với hắn?
Ánh mắt Vạn Linh chi chủ lạnh như băng, hắn một mực quan sát Diệp Hiên, cảm ứng toàn bộ Vạn Linh Thiên Điện, muốn tìm ra tung tích của Vạn Cổ Âm Ảnh.
Kiêng kỵ, cực kỳ kiêng kỵ.
Diệp Hiên xuất hiện mặc dù làm cho Vạn Linh chi chủ mừng rỡ, nhưng càng nhiều là kiêng kỵ, tự nhiên hắn không phải kiêng kỵ Diệp Hiên, mà là người cấm kỵ ngay cả mười đại chí cường cũng không thể chiến thắng kia.
Lúc trước Diệp Hiên bị nhân vật cấm kỵ này mang đi, nhưng bây giờ Diệp Hiên vẫn còn nguyên vẹn đứng trước mặt hắn, nếu như nói Diệp Hiên không có bất kỳ quan hệ gì với người kia, Vạn Linh chi chủ không tin.
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Vạn Linh chi chủ, sắc mặt Diệp Hiên không gợn sóng, nhưng thật ra trong lòng lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, biết chuyện mình phỏng đoán đã trở thành sự thật.
Cáo mượn oai hùm,,lột da hổ làm lá cờ, đây chính là sách lược của Diệp Hiên, cũng là nguyên nhân Diệp Hiên dám một mình đi tới Vạn Linh thiên điện gặp Diệp Lăng Thiên.
Chỉ cần Vạn Cổ âm ảnh còn ở trên đời, mười đại chí cường sẽ có điều kiêng kỵ, mà mình vừa lúc có thể mượn uy thế của Vạn Cổ âm ảnh, cầu một đường sinh cơ ở trong khe hở.
Mượn thế, đây cũng là một loại thủ đoạn để sống sót, Diệp Hiên cũng từng dùng qua không ít lần, khi bản thân không đủ để tranh phong với Vạn Cổ chí cường, vậy phải mượn thế để bảo toàn bản thân, sau đó tăng nhanh tốc độ tu luyện của bản thân, đuổi kịp bước chân các vạn cổ chí cường.
Hiển nhiên, bước đầu tiên của Diệp Hiên đã thành công, giờ phút này Vạn Linh chi chủ bởi vì kiêng kỵ vạn cổ âm ảnh mới để hắn có cơ hội đối thoại cùng đối phương.
- Hắn bảo ta nói cho mười đại chí cường các ngươi biết, vũ trụ hỗn độn này rất lớn, cái gọi là chí cường cũng tuy chỉ là quân cờ, mà ta mới là chìa khóa mở ra ván cờ này.
Diệp Hiên cũng không nói nhiều, hắn không nói nếu mười đại chí cường ra tay với mình, Vạn Cổ âm ảnh sẽ giết tới cửa đòi công đạo cho hắn.
Bởi vì loại lời này quá mức ấu trĩ, chỉ có lời nói mơ hồ, mới có thể làm cho những chí cường này cảm thấy kiêng kỵ, có thể để cho hắn sinh tồn ở trong uy hiếp của các chí cường.
Quả nhiên, khí tức Vạn Linh chi chủ hơi cứng lại, hắn nhìn thoáng qua Diệp Hiên thật sâu, sau đó dần dần chuyển thành bình tĩnh, nhưng trong lòng Vạn Linh chi chủ đang suy nghĩ gì, chỉ có chính hắn mới biết.
- Vậy ngươi tới tìm ta không chỉ vì nhân vật cấm kỵ này muốn ngươi truyền lời của hắn đó chứ?
Vạn Linh chi chủ trầm giọng nói.
- Đương nhiên không phải, ta chỉ muốn đạt được một thỏa thuận với ngươi.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Thỏa thuận gì? Ngươi có tư cách bàn điều kiện với bản chủ sao?
Vạn Linh chi chủ cười lạnh.
Đối với Vạn Linh chi chủ khinh miệt, Diệp Hiên cũng không có chút tức giận, ngược lại bình tĩnh nói:
- Hiện tại có lẽ ta không có tư cách nói điều kiện với ngươi, nhưng tương lai ta hẳn là có tư cách chứ?
- Ngươi......
Sắc mặt Vạn Linh chi chủ đột nhiên biến đổi, đôi mắt trong nháy mắt trở nên lạnh như băng, bởi vì khi Diệp Hiên nhắc tới hai chữ tương lai đã xúc động đến điểm yếu lớn nhất của hắn.
- Ta từng nghe Thời Không chi chủ nói qua, lúc trước khi ngươi còn chưa thành đạo, có một người từng đánh bại ngươi, đây cũng là sỉ nhục cả đời của ngươi.
Diệp Hiên nói.
- Ngươi muốn nói gì?
Lúc này Vạn Linh chi chủ giống như khối băng vạn năm, nhiệt độ cả Vạn Linh thiên cung đều đột nhiên giảm xuống, hiển nhiên tâm tình của hắn đã bị Diệp Hiên nhen nhóm.