Bởi vì Vạn Linh chi chủ cả đời này đều bất bại, chỉ có năm đó khi hắn sắp thành đạo, từng bại trong tay người kia, đây cũng là sỉ nhục lớn nhất của hắn, vẫn luôn trở thành tâm bệnh của hắn.
- Ngươi muốn rửa sạch nhục nhã, muốn tìm hắn đánh một trận, nhưng hắn căn bản không phải người của thời không này, lại là người hư ảo do một đoạn thời không tương lai diễn hóa ra, cả đời ngươi cũng không gặp được hắn.
- Thỏa thuận giữa ngươi và ta rất đơn giản, tương lai ta sẽ đánh với ngươi một trận, cho ngươi một cơ hội rửa sạch nhục nhã, tuy nhiên trước khi ta còn chưa trở thành chí cường, cần ngươi hộ tống ta, giúp ta đối mặt với sát khí của chí cường khác.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Ha ha ha.
Vạn Linh chi chủ cất tiếng cười to, chỉ là tiếng cười của hắn rất lạnh, sau đó cả người đều âm trầm nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Tính toán rất tốt, mưu đồ thật hay, dựa theo cách nói của ngươi, ta không chỉ không thể ra tay với ngươi, còn phải che chở cho ngươi, thậm chí là đối địch với các chí cường khác?
Tuy Vạn Linh chi chủ bị Diệp Hiên đốt cháy cảm xúc, nhưng hắn cũng không ngốc, chỉ thoáng suy tư, đã nhìn thấu mưu tính của Diệp Hiên.
- Không sai, nếu ngươi cho rằng như vậy cũng được.
Diệp Hiên hào phóng thừa nhận, hắn quả thật tính toán như vậy.
- Dựa vào cái gì ta muốn giúp ngươi?
Vạn Linh chi chủ cười lạnh liên tục.
- Dựa vào cái gì?
Diệp Hiên mỉm cười, bước đi thong thả ở trong Vạn Linh thiên cung, hơn mười hơi, quay đầu nhìn về phía Vạn Linh chi chủ.
- Rất đơn giản, bởi vì nếu ta chết, ngươi sẽ không thể rửa sạch sỉ nhục thất bại năm đó, cho dù ta có thể sống sót, nhưng rơi vào trong tay chí cường khác, ngươi cũng sẽ mất đi cơ hội đẩy cánh cửa Luân Hồi ra.
- Hai lý do này, có đủ không?
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng.
Yên tĩnh! Im ắng, im lặng như chết.
Toàn bộ Vạn Linh thiên cung đều yên lặng, ngay cả linh quang vờn quanh xung quanh đều lặng yên tán loạn.
- Thú vị, cực kỳ thú vị.
Bỗng nhiên, Vạn Linh chi chủ phá vỡ phần bình tĩnh này, cả người cũng dần dần bình tĩnh lại.
- Diệp Hiên, ngươi rất thông minh, cho dù biết rõ đây là tính toán của ngươi, ta nghĩ ta cũng không có lý do nào từ chối.
Vạn Linh chi chủ nói.
- Ta thủy chung tin một câu, là người thì có nhược điểm, cho dù ngươi là vạn cổ chí cường, nhưng ngươi cũng không thoát khỏi phạm trù của con người.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Được, ta đồng ý điều kiện của ngươi, nếu có chí cường ra tay với ngươi, ta tất sẽ không ngồi yên mặc kệ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ ước định giữa ngươi và ta, đợi ngươi hóa thân thành chí cường, hai ta sẽ đánh một trận, hơn nữa đợi mười hai nguyên hội đi đến cuối cùng, ngươi cũng phải giúp ta đẩy cánh cửa Luân Hồi ra.
Vạn Linh chi chủ trầm giọng nói.
- Được, vỗ tay lập thệ.
Diệp Hiên vươn tay ra nhìn về phía Vạn Linh chi chủ, Vạn Linh chi chủ cũng vươn tay, hai người đập tay vào nhau, xem như đạt thành ước định.
- Đây là ngọc bài của ta, chỉ cần ngươi truyền thầm niệm vào gọi tên ta, cho dù cách xa trăm triệu dặm, ta cũng sẽ xuất hiện trước mặt ngươi.
Vạn Linh chi chủ lấy ra một khối ngọc bài, tiện tay ném cho Diệp Hiên, sau đó tiếp tục nói:
- Nhưng bản chủ nhắc nhở ngươi, chỉ có chí cường muốn động ngươi, ta mới xuất hiện, về phần những con kiến hôi dưới chí cường, nếu ngươi chết trong tay bọn họ, vậy bổn chủ sẽ không quản, điều này chỉ có thể nói rõ ngươi không có bất kỳ tiềm lực gì, tương lai không đủ để trở thành đối thủ của ta.
- Hơn nữa, ta sáng tạo chí cường đạo thống, vẫn sẽ có hạt giống chí cường cùng ngươi tranh phong, nếu ngươi bị bọn họ đánh chết, đây cũng là mệnh của ngươi.
- Đây là tự nhiên.
Diệp Hiên nhận lấy ngọc bài, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- Ngươi bây giờ có thể đi.
Vạn Linh chi chủ nói.
- Cáo từ!
Diệp Hiên cũng không có nửa câu vô nghĩa, xoay người đi ra ngoài điện.
Nhìn bóng lưng Diệp Hiên rời khỏi, đôi mắt Vạn Linh chi chủ thâm sâu, trong miệng truyền đến một tiếng thở dài, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
…
Ngoài Vạn Linh Thiên Cung.
Cơ Bích Dao đang lo lắng chờ đợi, nàng sợ Diệp Hiên sẽ bị Vạn Linh chi chủ trấn áp, giờ phút này nàng hận không thể trở về Cực Tình Thiên Điện, nói chuyện của Diệp Hiên cho Cực Tình chi chủ, cũng chỉ có Cực Tình chi chủ cùng là Vạn Cổ Chí Cường mới có thể cứu Diệp Hiên khỏi Vạn Linh Thiên Điện.
Cơ Bích Dao càng thầm hận Diệp Hiên lỗ mãng cuồng vọng, đã biết rõ Vạn Linh Thiên Điện có nguy cơ tứ phía, còn thành đạo giả đương thời là Vạn Linh thiên chủ tọa trấn, muốn mới đi tới nơi này, chẳng lẽ sống không tốt sao?
Đạp - Đạp - Đạp.
Trong lúc Cơ Bích Dao lo lắng chờ đợi, Diệp Hiên chậm rãi đi ra từ trong Vạn Linh Thiên Cung, trên mặt lộ ra một nụ cười, Cơ Bích Dao thấy thế thở dài một hơi, bước nhanh nghênh đón Diệp Hiên.
- Ngươi không sao chứ?
Cơ Bích Dao hơi lo lắng nhìn Diệp Hiên một chút, sợ Diệp Hiên bị Vạn Linh chi chủ làm gì.
- Không sao, Diệp Lăng Thiên là người rất tốt, không hổ là người thành đạo đương thời.
Tâm tình Diệp Hiên giờ phút này rất tốt, mở miệng khen Vạn Linh chi chủ.
- Hả?
Vân lão ở một bên biến sắc, một tia sát khí lặng yên xẹt qua đáy mắt, chỉ vì Diệp Hiên to gan gọi thẳng tên Vạn Linh thiên chủ.
Chuyện càng làm cho Vân lão cảm thấy kinh hãi chính là, Diệp Hiên lại nhưng bình yên vô sự đi ra Vạn Linh Thiên Cung, hắn nhớ rõ Vạn Linh chi chủ rất muốn trấn áp Diệp Hiên ở trong thiên cung, làm sao có thể để cho hắn đi ra?
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Hiên gọi Cơ Bích Dao một tiếng, sải bước đi về phía xa, muốn rời khỏi Vạn Linh Thiên Điện.