Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1860 - Chương 1860: Tái Hiện Thế Gian

Chương 1860: Tái hiện thế gian Chương 1860: Tái hiện thế gian

Mà chính là một chút sai sót như thế, Cực Âm Băng Hồ hóa thành một đạo bạch quang, trong giây lát biến mất ngay trong mắt thúc cháu hai người, tấm lưới sắt răng cưa cũng vồ hụt, rơi xuống phía trên nền băng cứng nặng nề.

- Cực... Cực Âm Băng Hồ... Không có... Không có rồi?

Nhìn qua trước mặt một màn này, thiếu niên hoàn toàn ngốc ngay tại chỗ, đôi mắt cũng bắt đầu phiếm hồng lên.

- Ta... Ta là ai?

Khô tịch mênh mông, tiếng nói nhỏ cô tịch, bóng dáng này nhìn qua biển băng vô tận, trong mắt đầy mê mang hoảng hốt, lông mày càng là đang hơi nhíu chặt, giống như đang nhớ lại cái gì đó.

- Ngươi tên khốn kiếp này, trả Cực Âm Băng Hồ cho ta !

Nhìn qua kẻ cầm đầu trong hư không, thiếu niên gào thét với hắn, cẩn thận đi nghe, giọng thiếu niên càng là mang theo từng tia từng tia nghẹn ngào, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ liền khóc ra thành tiếng.

Giọng của thiếu niên kéo suy nghĩ người này về lại hiện thực, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn lại hai thúc cháu này, lại nhìn đến bạch hồ đang hoảng hốt thoát đi phương xa kia, hắn ẩn ẩn hiểu rõ thứ gì.

- Vân nhi, không được vô lễ!

Khuôn mặt nam tử trung niên đại biến, vội vàng bước nhanh về phía trước ngăn thiếu niên ở phía sau, sau đó lại khom người thi lễ với người thần bí này, nói:

- Tiền bối thứ tội, đứa cháu này của ta chỉ là còn trẻ người, nếu như có chỗ bất kính với tiền bối, còn mời tiền bối rộng lòng tha thứ.

Nam tử trung niên là một tu sĩ, nhưng cũng chỉ là một tiểu tu sĩ, dựa theo cảnh giới tu tiên phân chia, hắn chỉ là Kim Đan kỳ mà thôi, tại cả đại thế giới hỗn độn này hắn ngay cả một con kiến cũng không bằng.

Mà vị nam tử mặc y phục đen đứng ở trong hư không này, hắn căn bản nhìn không ra tu vi, mặc dù đối phương không có triển lộ bất kỳ khí tức gì, nhưng thể xác và tinh thần của hắn đều đang run sợ, giống như chỉ một ánh mắt của đối phương là đã có thể khiến thúc cháu hai người hôi phi yên diệt mà chết được rồi.

Lúc này nam tử trung niên rất sợ cái người thần bí này dưới cơn nóng giận đánh giết hai người bọn hắn, dù sao cái Bắc Thần tinh vực này chuyện giết người đều đơn giản giống như ăn cơm uống nước.

- Thúc, Cực Âm Băng Hồ là thuốc cứu mạng nương ta a, nếu như không phải tên khốn kiếp này xuất hiện, làm sao đến mức để hung thú này chạy thoát.

Hốc mắt thiếu niên đỏ bừng hiện ra hơi nước, càng là lên tiếng gào thét, lộ ra rất không cam.

Ba!

- Ngươi câm miệng cho ta.

Sắc mặt nam tử trung niên đại biến, hắn quay đầu lại một bàn tay quất vào trên gò má thiếu niên, cũng triệt để để thiếu niên chết đứng ngay tại chỗ, không biết tộc thúc vì sao lại đánh hắn.

- Đồ hỗn trướng, một tiểu băng hồ mà thôi, sao dám vô lý đối với tiền bối ? Nếu ngươi lại làm càn như thế, trở lại tộc trong, ta sẽ dùng tộc quy xử trí ngươi !

Nam tử trung niên nói lời rét lạnh, chỉ là không ngừng nháy mắt cho thiếu niên, đáy mắt tràn ngập sầu.

Thiếu niên vốn đang lửa giận ngập trời, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của tộc thúc, đáy lòng bỗng nhiên nhất kinh, sau đó lại bi thương ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào.

Thiếu niên mặc dù non nớt, nhưng cũng biết rõ Bắc Thần tinh vực tàn khốc đến cỡ nào, cường giả như thiên giết người như ngóe, hắn há có thể không biết ý của tộc thúc, cái người đứng yên trong hư không này, rõ ràng là một vị cường giả cực kỳ đáng sợ, nếu như thật sự muốn giết hai người thúc cháu hắn, bọn họ tuyệt đối chỉ có đường chết.

- Tiền bối, đứa cháu này của ta...

Thiếu niên không nói gì, nam tử trung niên hơi có vẻ yên tâm, vội vàng khom người thi lễ với nam tử mặc y phục đen kia, muốn nói chút lời bồi tội.

Không cần nam tử trung niên nói xong, đôi mắt nam tử hắc y dần dần tập trung, cuối cùng là rơi lại trên người thiếu niên, chân sau đạp hư không đi tới phía thiếu niên.

Cử động của đối phương để nam tử trung niên đột nhiên nhất kinh, đáy mắt xẹt qua chút thê lương, vội vàng ngăn ở trước người thiếu niên nói:

- Đại nhân, ngài là cường giả vô thượng, cần gì động tay cùng tu sĩ phàm nhân bọn ta, đứa cháu này của ta bất kính đối với ngài, ta nguyện dùng tính mạng bồi tội với ngày, chỉ cầu xin đại nhân bỏ qua cho hài tử đáng thương này.

- Tộc thúc!

Thiếu niên biết mình đã gây ra đại họa, nói lời bất kính đắc tội vị cường giả bí ẩn này, lại còn liên lụy tộc thúc bỏ mình nơi đây, điều này để thiếu niên bi thiết lên tiếng.

Hành động của đôi thúc cháu này để nam tử hắc y nhíu mày, mặc dù hắn có chút không nhớ nổi chính mình là ai, nhưng không hề đại biểu sự thông minh của hắn đã đánh mất, hắn đã nhìn ra cái này thúc cháu hai người cực kỳ e ngại chính mình.

Ầm ầm!

Mặc dù không nhớ nổi mình là ai, nhưng pháp môn mình vận dụng đã khắc sâu trong xương cốt, chỉ thấy nam tử hắc y đưa bàn tay ra nALUẪ xét, một bàn tay to lớn vạn trượng hiển hiện ra, phiến thiên địa này ù ù nổ vang, cũng làm cho thúc cháu hai người mặt đầy tuyệt vọng.

Oanh!

Thương thiên cự thủ, già thiên cái địa, khủng bố che đậy cả bầu trời nơi đây, trong tuyết trắng bay đầy trời, bàn tay khổng lồ này dò xét về phía mựt đất, theo một tiếng kêu lên bất, bàn tay khổng lồ kia cũng tiêu tán, trong tay nam tử hắc y lại nhiều thêm một con bạch hồ.

Xoẹt!

Nam tử hắc y cầm bạch hồ trong tay ném cho thiếu niên, cũng làm cho thiếu niên đờ đẫn tiếp lấy, sau đó lại chăm chú nắm lấy Cực Âm Băng Hồ.

Đây là thuốc để cứu mẫu thân hắn, mình và tộc thúc không ngờ lại không chết, Cực Âm Băng Hồ đã mất giờ lại có được, chuyện này để thiếu niên không chỉ mừng rỡ như điên, mà đáy mắt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc, mang theo sự không hiểu nhìn về phía nam tử hắc y.

Bình Luận (0)
Comment