Nếu như Diệp Hiên còn đi cửa hông, nếu để cho thế nhân biết được chuyện này, há không phải sẽ bị chê cười?
Diệp Hiên mặc dù khinh thường Tiêu gia, nhưng mục đích thật sự của hắn là thiếu niên, nếu không há lại sẽ nguyện ý đặt chân đến nơi này?
Diệp Hiên dạo bước đi tới cổng Tiêu phủ, đáy mắt xẹt qua một vệt đăm chiêu, một tiết mục thú vị cũng sắp bắt đầu.
Cử động của ba người sớm đã dẫn tới sự chú ý của tu sĩ thủ vệ, căn bản là lúc nhìn thấy thúc cháu trở về, hai tên thủ vệ liền có chút kinh ngạc, mà người xa lạ này lại muốn bước vào từ cửa chính, chẳng lẽ người này là người điên hay sao?
Phải biết, đây chính là Tiêu phủ Băng Hà thành, không phải người nào cũng đều có thể tùy tiện đến nơi này càn rỡ.
- Dừng lại!
Hai tên thủ vệ lớn tiếng hét to, trường đao trong tay ra khỏi vỏ, để người ta liếc mắt nhìn lại, lộ ra uy nghiêm không tốt.
- Hai... Hai vị đường ca, khoan ra tay.
Vừa mới trở về Tiêu gia, thúc cháu hai người không ngờ liền xảy ra việc này, đoạn đường này đi tới Diệp Hiên ở trong hai người mắt, càng có vẻ cao thâm mạt trắc, nhưng cho dù như thế, thúc cháu hai người cũng không cho rằng Diệp Hiên có thể đối kháng với Tiêu gia, không có người nào hiểu Tiêu gia khủng bố hơn thúc cháu hai người.
- Đường ca?
- Tiêu Vân, ngươi chỉ là một tên phàm nhân nhỏ bé, có tư cách gì gọi hai người chúng ta là đường ca?
Một tên thủ vệ khinh thường lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên lộ ra sự miệt thị.
Đáy mắt thiếu niên hiện lên vẻ khuất nhục, mà sắc mặt Tiêu Trường Hà ở một bên càng là âm trầm, mặc dù tu vi của hắn so với hai tên thủ vệ muốn cao hơn rất nhiều, nhưng hai người trông coi cửa phủ Tiêu gia, đại biểu cho bộ mặt Tiêu gia, cũng không phải là người hắn có thể đắc tội.
- Nếu như ta là hai người các ngươi, ta đã nhanh chóng thông truyền gia chủ, nói có khách quý hàng lâm.
Diệp Hiên thản nhiên mở miệng.
- Tiên sinh, ngươi...
Nhìn qua Diệp Hiên với thần sắc vô vị, thiếu niên Tiêu Vân vô cùng khẩn trương.
- Thông truyền gia chủ? Quý khách hàng lâm?
- Ha ha!
Hai tên thủ vệ nhìn nhau cười to, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên như nhìn đồ đần.
Xoẹt!
Bỗng nhiên, hai tên thủ vệ huy động trường đao, đột nhiên chém đến Diệp Hiên, khuôn mặt dữ tợn nói:
- Tiểu tử, kiếp sau ghi nhớ, có nhiều chỗ không phải nơi ngươi có thể tùy ý càn rỡ!
Không có nói quá nhiều lời, hai tên thủ vệ thực lực không yếu, càng là bộ mặt của Tiêu phủ, đối với tất cả những người dám làm càn ở Tiêu gia, chắc chắn chém giết ngay để răn đe.
- Khoan ra tay đã.
Cảnh tượng như vậy, để thúc cháu hai người lên tiếng kinh hô, trong mắt đầy sợ hãi, hai người không phải sợ Diệp Hiên chết dưới đao, mà là sợ hai tên thủ vệ này sẽ chết ở trong tay Diệp Hiên.
Đáng tiếc, lúc hai tên thủ vệ nhìn thấy thúc cháu hai người là đang khẩn cầu bọn họ thủ hạ lưu tình, điều này cũng làm cho hai tên thủ vệ tàn khốc cười một tiếng, cương đao bổ về phía Diệp Hiên càng thêm hung hăng.
- Tiểu tử, ghi nhớ, đối mặt với kẻ địch thì không được nhân từ, mới có thể giết ra một mảnh thiên địa thuộc về mình.
Diệp Hiên quay đầu nhìn lại thiếu niên, hắn cũng không có bất kỳ cử động nào, chỉ là đôi mắt hơi luân chuyển, tám phương hư không đều bắt đầu vặn vẹo trong giây lát.
Phanh phanh!
Hư không nổ vang, huyết nhục bắn bay, hai cây trường đao tan thành bọt nước, mà hai tên thủ vệ quỷ dị sụp đổ thành hai đoàn huyết nhục, đem mặt đất nhuộm dần thành màu đỏ tươi đầy máu.
- Đi thôi.
Diệp Hiên giống như đang làm một chuyện rất tùy ý, hắn dạo bước đi tới Tiêu phủ, hai mảnh vụn huyết nhục nằm trên đất ngay cả nhìn hắn cũng chưa từng nhìn một mắt.
- Tê!
Một lời không hợp liền giết người, thúc cháu hai người hít một ngụm khí lạnh, thể xác tinh thần đều run lên.
Thúc cháu hai người liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt hiển lộ vẻ ưu sầu, nhưng đã đi đến một bước này, muốn cứu vãn cũng đã muộn, chỉ có thể theo Diệp Hiên bước nhanh vào Tiêu gia.
Trong tiêu phủ.
Diệp Hiên chắp tay sau lưng đi tới, thưởng thức cảnh sắc trong Tiêu phủ, mà đối với thúc cháu mặt có ưu sầu, không nói một lời liền dẫn đường ở phía trước.
- Vân... Huyền Ma, chờ tiền bối cứu chữa xong cho mẫu thân ngươi, ngươi liền theo hắn đi thôi, vĩnh viễn đều không cần trở về.
Tiêu Trường Hà trong bóng tối truyền âm cho thiếu niên, khuôn mặt trầm trọng tới cực điểm.
- Ừm.
Thiếu niên gật đầu, dẫn dắt người ngoài bước vào Tiêu gia, lại giết hai thủ vệ, thế này đã chịu tội tại nặng Tiêu gia, tuyệt đối phải bị nghiêm trị trách phạt.
Chính mình tư chất bình thường, vốn đã không được Tiêu gia coi trọng, coi như bị Tiêu gia giết cũng liền thôi, không có khả năng liên lụy vị tiên sinh này vẫn lạc tại đây.
Tiêu gia ở trong lòng thiếu niên là một con quái vật khổng lồ không thể qua được, nội tâm tràn ngập kính sợ đối với Tiêu gia, dù là Diệp Hiên thể hiện ra thủ đoạn sát phạt cường đại, nhưng vẫn để thiếu niên cho rằng Diệp Hiên căn bản không có khả năng chống cự Tiêu gia.
Nội tâm sầu lo việc này, thiếu niên nhanh chóng bước đi, không ngừng bỏ mặc mọi thứ đi vào trong Tiêu phủ, ba người một đường đi tới, tự nhiên đụng đến rất nhiều người của Tiêu phủ.
Nhìn thấy hai thúc cháu đã trở về, rất nhiều tôi tớ nha hoàn trong phủ, đáy mắt lần lượt dều lộ đầy sự kinh ngạc, càng có người nhanh chóng chạy tới chỗ gia chủ bẩm báo việc này.
Cảm nhận được đám người đang chú ý, thúc cháu hai người càng đi nhanh hơn, khuôn mặt sầu lo cũng càng nghiêm trọng thêm, hai người không nói một lời, mang theo Diệp Hiên không ngừng bước đi đến thiên viện Tiêu phủ.
Sau một chén trà nhỏ ba người đã ở trong thiên viện Tiêu phủ.