Nhìn qua cái gọi là thiên viện Tiêu phủ, đáy mắt Diệp Hiên xẹt qua chút thâm thúy, rốt cuộc cũng biết vì sao thiếu niên khi nhắc đến thiên viện Tiêu gia, thì tâm tình lại chập chờn kịch liệt như thế.
Cái gọi là thiên viện, không ngờ lại là một chỗ nuôi nhốt súc vật, mùi phân và nước tiểu súc vật không ngừng truyền ra từ trong thiên viện, để người ta nghe thấy mà buồn nôn.
- Mẫu thân! Vân nhi trở về.
Không đợi đẩy cửa thiên viện ra, thiếu niên lên tiếng hô to, nhanh chóng chạy tới cửa phòng thiên viện.
Két!
Cánh cửa hơi có vẻ tàn tạ bị thiếu niên đẩy ra, cảnh tượng trong viện lạc cũng chiếu vào trong mắt Diệp Hiên.
Chỉ thấy số lượng lớn trâu bò heo các loại súc vật bị nuôi nhốt ở trong, mùi phân và nước tiểu nồng đậm đập vào mặt Diệp Hiên, cũng khiến cho Diệp Hiên khẽ chau mày.
- Mẫu thân!
Tiếng thiếu niên lo lắng không ngừng vang lên, nhưng trong thiên viện cũng không có người nào trả lời, điều này cũng làm cho thúc cháu hai người mặt lộ vẻ bất an.
Két!
Một cánh cửa phòng bị thiếu niên vội vàng đẩy ra, chỉ thấy trong căn phòng bẩn thỉu, trên giường không có một ai, cái bàn đã tàn tạ, càng có một chút tạp vật tản mát trên mặt đất, giống như trước đó nơi này xảy ra va chạm.
- Nương, nương ta... Ta... đâu?
Nhìn qua cảnh tượng trong căn phòng, thiếu niên nắm chặt hai tay, ánh mắt lộ ra điên cuồng, đáy mắt bắt đầu lóe lên hồng quang.
- Là... Là Tiêu Vân trở về rồi sao?
Bỗng nhiên!
Một âm thanh yếu ớt đang vang lên, cũng làm cho Diệp Hiên nhìn lại.
Chỉ thấy ngoài cửa, một vị thiếu niên ăn mặc như nô bộc với khuôn mặt khô héo, cơ thể gầy yếu, hắn nhìn qua ba người trong viện lạc, giọng nói hơi có vẻ sợ hãi.
Thiếu niên nghe đến âm thanh này, như bắt được cây cỏ cứu mạng, vội vàng đi đến trước người gã sai vặt, mặt lo lắng nói:
- Tại sao mẫu thân của ta không ở đây? Ngươi có biết người đã đi đâu không?
- Tiêu... Tiêu Vân... Bá mẫu nàng...
Gã sai vặt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đáy mắt có chút do dự.
Cảm giác vô cùng bất an dâng lên tại đáy lòng Tiêu Vân, hắn đột nhiên bắt lấy hai vai gã sai vặt lay động nói:
- Nương ta làm sao vậy, ngươi mau nói cho ta biết a?
- Bá... Bá mẫu... Bá mẫu hôm qua bị nhị thế tử đưa đến Quy Thiên viện... lúc... lúc này chỉ sợ... Chỉ sợ...
Nghe thấy lời gã sai vặt nói, thiếu niên như bị sét đánh ngang đầu, cả người hoàn toàn chết đứng ngay tại chỗ.
- Tiêu Nguyên Đức, ta giết ngươi.
Thiếu niên thê lương gầm thét, khí tức quanh người rất hỗn loạn, một luồng hồng quang khủng bố xẹt qua đáy mắt hắn.
- Quy Thiên viện là chỗ nào?
Diệp Hiên dạo bước đến, khóe miệng phác hoạ một vệt đăm chiêu.
Gã sai vặt không dám thất lễ, nhanh chóng đem tình huống tại Quy Thiên viện nói ra.
Quy Thiên viện!
Tên như ý nghĩa, phàm là người bước vào nơi đây, đều không thuộc về phàm trần, bọn họ sẽ bị phục dụng một loại độc thảo, từ đó ngủ say, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Lời này nói thì thật dễ nghe, nhưng kỳ thực là một loại chết không đau đớn, đây cũng là cơ cấu thiết lập nhất định trong mỗi gia tộc, ban chết cho người vô dụng, có thể tiết kiệm tài nguyên trong tông tộc thế gia.
Nghe thấy gã sai vặt nói, đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy nhìn về phía thiếu niên nói:
- Hôm qua nương ngươi mới được đưa đến Quy Thiên viện, phải chăng còn có cơ hội cứu?
Thiếu niên trong giây lát bừng tỉnh, hắn đột nhiên khôi phục thần trí, âm thanh vô cùng gấp rút nói:
- Quy Thiên viện mỗi ba ngày mới cấp cho độc thảo!
- Khoảng cách cấp độc thảo lần trước, đã qua mấy ngày?
Thiếu niên đột nhiên nhìn về phía gã sai vặt lo lắng nói.
- Hiện tại vừa lúc là ngày thứ ba, chỉ sợ bá mẫu nàng...
- Ta muốn đi cứu nương ta !
Không đợi gã sai vặt nói xong, thiếu niên đột nhiên xông ra khỏi cửa, nhanh chóng đuổi đến Quy Thiên viện.
Mà lúc này Tiêu Trường Hà cả người vô cùng rét lạnh, quanh thân càng là run rẩy không chịu nổi, đáy mắt hiện lên sự áy náy cùng cực.
Lúc đại ca hắn còn sống, mẫu tử hai người sao lại ở thiên viện, bên cạnh càng có nha hoàn người hầu hầu hạ.
Không ngờ đại ca qua đời, mẫu tử hai người lại bị ép tới thiên viện, sống cùng những súc vật này, mà thê tử đại ca lại bị đưa đến Quy Thiên viện, cái này để Tiêu Trường Hà nắm chặt hai tay, móng tay khấu chặt vào lòng bàn tay rướm ra từng tia từng tia máu tươi mà không biết.
- Tiền bối, ngài đối với hai thúc cháu ta có đại ân đại đức, vãn bối kiếp này báo đáp không hết, ngài đi ra từ cửa hông, đi thêm ba dặm, chính là cửa sau Tiêu phủ, ngài mau rời khỏi đi.
Tiêu Trường Hà bi thống lên tiếng, quanh người hiện lên vẻ thê lương, hắn hóa thành một đạo cuồng phong, vội chạy đến Quy Thiên viện.
Nhìn qua thúc cháu hai người đều rời khỏi, Diệp Hiên mặt không gợn sóng, hắn nhìn qua tuyết trắng bay đầy trời, khóe miệng phác hoạ lên một nụ cười vô tình.
Thế gian này chuyện bi thảm sao mà nhiều, nếu như không có mình xuất hiện, thiếu niên này sẽ phải thảm hơn rồi, chỉ sợ hôm nay chính là ngày chết của hắn.
Hư không run rẩy, gợn sóng khuếch tán, Diệp Hiên bước ra một bước, trong giây lát biến mất khỏi thiên viện, chỉ để lại gã sai vặt ngốc trệ tại chỗ, trong mắt đầy mê võng.
...
Quy Thiên viện!
Một quản sự trung niên chắp hai tay sau lưng, hai cái khay bị hai nô bộc nâng ở lòng bàn tay, mấy chục cái bình ngọc hiện ra trước mặt hắn.
Phía trước quản sự là hơn mười người già trẻ nhỏ, hoặc là người tứ chi tàn khuyết, lúc này tất cả đều quỳ sát dưới đất, bọn họ trông bình tĩnh, đáy mắt càng hiện ra sự tro tàn, giống như đã là người chết.
- Sinh ra là người của Tiêu gia, chết đi cũng là quỷ của Tiêu gia, Quy Thiên Thảo là phúc phận của gia tộc đối với ngươi, Các ngươi còn không tạ ơn?